Say Mộng Giang Sơn

Chương 30 : Ta muốn ăn thêm bát cơm nữa

Ngày đăng: 20:45 18/04/20


Dương Phàm nghe xong tâm trạng vô cùng nặng nề, hắn biết, sở dĩ Thiên Ái Nô năm lần bảy lượt nhấn mạnh phụ thân là do bất đắc dĩ, năm lần bảy

lượt nói rằng không hận phụ thân, là bởi vì từ nhỏ nàng đã bị tổn thương quá sâu, nhất là từ lúc bản thân bị người nhà từ bỏ thì đây dường như

đã là một cơn ác mộng không thoát ra được. Nàng không muốn hận, nhưng

lại không thể nào quên, đành phải dùng biện pháp như vậy để liên tục tự

thôi miên tâm linh mình.



Trong mắt Thiên Ái Nô ánh lệ, yếu ớt nói:



- Thế nhưng trời không từ bỏ ta, là bởi vì ba ngày đó được ăn, ta khỏe

lên, khi ta tỉnh lại liền bám vào từng viên gạch ở thành giếng bò lên,

đi theo đoàn người chạy nạn tha hương cầu thực, lưu lạc khắp nơi, sau

đó...ta được một ông chủ xay bột thu dưỡng.



Thiên Ái Nô cười cười, nói:



- Chủ xay bột kia nói với nương tử của ông ta rằng bắt ta phải làm

việc, sau này ta trưởng thành thì sẽ gả ta cho cậu con trai đần độn của

lão, thay nhà họ nối dõi tông đường. Lúc ông ta nói những lời này cũng

không hề giấu diếm ta, vì ông ta biết ta không còn lựa chọn nào khác.

Thật ra ta rất hài lòng, ít nhất ta có thể được ăn no.



Khi đó ta gầy như que củi, chủ xay bột này cũng chỉ cho ta ăn để duy

trì mạng sống, ta không có sức khỏe, không cẩn thận bị con lừa kéo ngã,

dĩ nhiên là không có sức để đứng lên nên bị con lừa lôi một vòng khiến

ta gần như sắp chết.



Trị thương thì phải cần tiền, chủ xay bột không biết làm thế nào đã ném ta ra khỏi thôn xóm, dân đói vây

xung quanh nhìn ta chằm chằm như muốn ăn thịt ta, bỗng nhiên đúng lúc

này truyền đến những tiếng vó ngựa, người trên ngựa rất có tinh thần, ăn mặc chỉnh tề, bởi vì ôn dịch hoành hành nên trên mặt họ đều bịt một

khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.



Trong đó có một người lạnh lùng liếc nhìn ta, có lẽ dọc đường đi bọn họ đã quá quen với thảm

kịch của nhân gian, ta cũng không nghĩ hắn sẽ cứu ta, ta nghĩ, ta sẽ lập tức bị người khác ăn thịt rồi, nhưng hắn phóng lướt qua ta rồi thì bỗng nhiên lại vòng trở lại.



Những dân đói đang há mồm

nhào về phía ta, muốn ăn thịt ta, người kia vung roi trong tay lên, dân

đói yếu ớt ngã xuống dưới làn roi của hắn như hình nhân, ta được cứu.

Hắn trị thương cho ta, cho ta ăn cơm...



Dương Phàm hỏi:



- Vì sao hắn lại thay đổi chủ ý cứu ngươi?



Thiên Ái Nô im lặng chốc lát, đáp:



- Sau này hắn nói cho ta biết, dọc đường đi hắn gặp rất nhiều người hấp hối, bất kể ai thấy bọn hắn đi qua người thì cầu xin, người thì sợ
- Ta muốn...thêm một bát nữa.



Hai người bèn nhìn nhau cười, nụ cười này khiến đêm yên tĩnh bất chợt

sáng bừng như đóa hoa đăng, trong nháy mắt chiếu sáng bọn họ, lòng ấm áp lên rất nhiều. Đây là lần thứ hai nàng cười, nàng cười nhìn rất xinh.

Dương Phàm nghĩ, nàng hẳn nên cười nhiều hơn nữa.



Thiên Ái Nô đứng lên dịu dàng nói:



- Thức ăn đã bị ngươi ăn sạch sẽ rồi, ta làm thêm chút nữa, ngươi muốn ăn gì?



Dương Phàm nói:



- Ta muốn ăn đồ ăn nhẹ, ví dụ như rau dại chấm tương!



- Cái này đơn giản, lập tức có ngay.



Thiên Ái Nô đeo tạp dề, thong thả đi vào nhà bếp, dáng đi của nàng....rất nữ tính.



Dương Phàm nói với theo một câu:



- Tương phải làm nóng lên, cho thêm một quả trứng gà nữa!



Thiên Ái Nô đáp:



- Được!



Bóng dáng xinh đẹp của nàng biến mất trong nhà bếp, một lát sau, mùi

thơm của tương xông vào mũi Dương Phàm. Dương Phàm nhắm mắt lại, hít

thật sâu, thưởng thức mùi hương của tương. Khi hắn mở mắt ra, ánh mắt

hắn đã sáng bừng trong trẻo.



Lần này, Dương Phàm ăn

rất chậm, không còn giống quỷ chết đói đầu thai nữa. Hắn vừa ăn vừa nhìn Thiên Ái Nô, nàng cũng ăn rất chậm, động tác ưu nhã, đẹp đẽ.



Bàn tay trắng nõn cầm thìa canh thẹn thùng múc cho hắn nếm.



Bất luận món ăn có quý lạ thế nào, nếu không có vật làm nền sẽ làm mất

đi ý vị. Khói lửa nhân gian nếu có một tiên nữ làm bạn thì sẽ nảy sinh

một cảm giác khó tả. Vì vậy, người càng đẹp, canh càng thơm.



Đây gọi là tú sắc khả xan (đại ý chỉ sắc đẹp thay cơm).



Sự yên bình ấm áp rất nhanh bị phá vỡ, trong viện đột nhiên vang lên

tiếng bước chân gấp gáp, hai người chưa kịp phản ứng thì người kia đã

xông vào cửa...