Say Mộng Giang Sơn
Chương 321 : Ra tay
Ngày đăng: 20:51 18/04/20
Võ Tắc Thiên trầm ngâm một lúc rất lâu không nói gì.
Lai Tuấn Thần cúi đầu, chắp tay kiên nhẫn chờ đợi.
Hai bên góc điện, khói tỏa thuốc tỏa ra từ hai con hạc đồng. Uyển Nhi đứng lặng lễ bên án giống như con hạc đồng kia với vóc dáng phóng khoáng tao nhã, lịch sự tự nhiên.
Một lúc sau, Võ Tắc Thiên từ từ mở miệng nói:
- Tả Kim Ngô đại tướng quân Khâu Thần Tích, Hình Bộ thượng thư Chu Hưng tụ tập, có ý phản nghịch, vu oan cho người lương thiện, chính là giặc của nước nhà. Nay bị bắt tống vào ngục cần phải lấy chứng cớ rõ ràng, để cho chúng cúi đầu nhận tội, làm nghiêm quốc pháp.
- Thần tuân chỉ.
Võ Tắc Thiên lại nói:
- Trẫm sẽ cho phong tỏa tin tức, chờ khi phát án. Y vẫn còn chưa biết chuyện. Hiện giờ, Khâu Thần Tích đang ở trong quân doanh Mạnh Tân, ngươi là một tên quan văn không nên xuất hiện. Trẫm lệnh cho Võ Du Nghi dẫn Võ lâm Vệ tới bắt. Nội vệ, Long Vũ Vệ đàn áp Kim Ngô Vệ. Sau khi bắt được phạm nhân, ngươi hãy tiếp nhận. Hiện tại Chu Hưng đang ở Hình Bộ, ngươi bắt trực tiếp. Trẫm sẽ lệnh cho Võ lâm vệ giúp ngươi.
- Vâng.
Lai Tuấn Thần hưng phán lên tiếng. Thấy Võ Tắc Thiên không có gì khác căn dặn, y liền thi lễ rồi từ từ lui ra ngoài
Võ Tắc Thiên cao giọng nói:
- Người đâu.
Tiểu thái giám tiểu Hải khom người xuất hiện bên cửa. Võ Tắc Thiên liền nói:
-Tới Trung Thư truyền Lý Chiêu Đức vào cung kiến giá.
Tiểu Hải vâng dạ vừa định lui ra thì Võ Tắc Thiên lại nói:
- Khoan đã.
- Chính là mạt tướng.
Lai Tuấn Thần lấy lại bình tĩnh, nói:
- A! Dương lang tướng! Bản quan vừa mới nghĩ, Chu Hưng là người xảo quyệt, bắt thì dễ nhưng muốn y nhận tội thì khó hơn lên trời. Bởi vậy bản quan mới nghĩ được một kế, chỉ có thể dùng chỉ mà không thể dùng võ lực. Cho nên sợ là không cần ngươi ra tay.
Dương Phàm nói:
- Bệ hạ lệnh cho mạt tướng nghe theo sự sai khiến của Trung Thừa. Trung Thừa không cần dùng binh, mạt tướng xin tuân theo. Chỉ có điều, mạt tướng phụng chỉ tới đây để đảm bảo bắt Chu Hưng không có gì sơ sót. Cho nên...phải chờ Trung Thừa bắt Chu Hưng, mạt tướng mới có thể về phục chỉ.
Lai Tuấn Thần mỉm cười nói:
- Chuyện này là đương nhiên. Nếu vậy, mời tướng quân dẫn người của mình tới hai bên bình phong. Đợi bản quan bắt giam Chu Hưng rồi về phục chỉ với thánh thượng cũng được.
Dương Phàm cười nói:
- Nếu vậy mạt tướng xin tuân lệnh.
Dương Phàm ra khỏi đại đường liền dẫn ba mươi quân Hổ Bôn chạy tới nhị đường. Lai Tuấn Thần chờ hắn đi ra liền vỗ tay ba cái. Một tên nha dịch xuất hiện. Lai Tuấn Thần liền nói:
- Truyền lệnh, thiết yến ở nhị đường. Sau đó cầm thiếp mời của ta tới Hình Bộ mời Chu thượng thư tới.
Tên nha dịch lên tiếng đáp rồi lui ra. Ngay lập tức Lai Tuấn Thần nhíu mày.
Chuyện Khâu Thần Tích, Chu Hưng sa cơ là điều tất nhiên. Vấn đề là Lai Tuấn Thần không biết hai người này vì tội gì mà bị Thiên tử xử như thế. Có điều có thể xác định, thiên tử lệnh cho gã thẩm vấn hai người tội mưu phản chắc chắn là để che tội thật của họ.
Hoàng đế phái Dương Phàm tới giúp gã thực hiện nhiệm vụ rõ ràng là tin tưởng hắn không liên quan tới hai người này. Mà gã cũng không biết hai người đó bị tội thế nào. Trong tình huống thế này mà lôi Dương Phàm vào, đúng là hơi mạo hiểm. Một khi Thiên tử hỏi, trả lời có sơ hở chắc chắn là gặp nguy hiểm.
Nghĩ vậy, Lai Tuấn Thần đành thở dài mà bỏ qua cơ hội giết chồng đoạt vợ, tiếp tục kiên nhẫn chờ thời cơ tốt.