Say Mộng Giang Sơn

Chương 328 : Tiểu ni cô

Ngày đăng: 20:51 18/04/20


Hai vợ chồng vừa đi vừa nói chuyện. Nếu không muốn rời khỏi Lạc Dương thì ngoại trừ các chùa miếu lớn nhỏ và cảnh trí hai bên bờ sông Lạc Thủy ra, cũng chỉ có ba cái phường thị ở phía Bắc, Tây và Nam. Dương Phàm có cửa hàng ở chợ Nam, tới đó vừa lúc tiện cả việc công lẫn việc tư.



- Người khác mướn tiểu nhị làm việc trong điếm thích nhất là mướn người trung hậu thành thật, có cảm giác như có thể dựa vào những người đó mới yên tâm. Thiếp thì khác. Thiếp chuyên chọn những người khôn khéo lanh lợi, biết ăn nói.



Tiểu Man đi với Dương Phàm từ trong một cửa hàng đi ra vừa cười vừa nói:



- Một tên tiểu nhị khôn khéo lanh lợi dùng mới thuận buồm xuôi gió. Người khôn khéo thì không thành thật hay sao? Vậy chưa chắc. Còn nữa, chưởng quân có danh nghĩa cổ phần, không sợ y có lòng khác. Nếu có lòng gian thì cũng phải nể mặt nhưng người này. Mỗi tháng thiếp đều hoạch toán doanh thu, nếu bọn họ có thể kiếm nhiều tiền cho chúng ta, cho dù có lấy một chút mà mình vẫn được lợi thì thiếp vẫn mặc kệ. Đám quan lại trong triều chẳng phải vẫn thường xuyên nói trước mặt hoàng đế rằng:" Nước trong quá sẽ không có cá." Việc buôn bán cũng như vậy.



Dương Phàm cười nói:



- Ừ! Chẳng trách người ta nói nàng là tiểu tham tiền. Vừa nhắc tới tiền là hai mắt sáng lên.



Tiểu Man quay sang hắn lè lưỡi cười nói:



- Ha ha! Trước đây người ta mới sợ nghèo.



Dương Phàm nhìn thấy nàng hoạt bát đáng yêu như vậy thì cảm thấy rất vui mừng. Hiện tại, hắn và tiểu Man ở với nhau càng lúc càng hòa hợp. Với cảnh tượng này so với khi hai người vừa mới thành thân đúng là không thể sánh nổi. Khi đó, cả hai chẳng khác nào bị tra tấn.



- Lang quân! Chàng xem, cái nhà này chính là cửa hàng mà thiếp vừa mới nhắc tới. Cái cửa hàng này vốn chuyên buôn bán tơ lụa. Chúng ta có một cửa hàng tơ lụa, chỉ có điều vị trí không tốt lắm. Thiếp định sửa sang lại chỗ này rồi chuyển cửa hàng tơ lụa sang đây, còn ở đó thì mở một cửa hàng vàng bạc.



Tiểu Man nói xong liền sóng vai đi cùng với Dương Phàm vào trong cái cửa hàng còn chưa trang trí xong.



Cách đó không xa, Thiên Ái Nô như không còn sức tựa vai vào cánh cửa "Bác Cổ Trai". Hai hàng lệ từ từ rơi xuống bên má nàng.



Nàng bị kích động chạy tới phương Tu Văn, hỏi người ta vị trí của Dương Phàm. Nhưng không ngờ nàng nghe được không chỉ tin vui hắn được thăng chức Lang tướng mà còn được Hoàng đế tứ hôn, và Dương Phàm đón dâu.



Giây phút đó, a Nô như bị sét đánh. Nàng không biết mình làm thế nào rời khỏi phương Tu Văn. A Nô như người mất hồn, cố gắng nhớ địa chỉ của Dương Phàm. Vô tình, nàng đi tới phương Phúc Thiện, đứng trước của Dương phủ.



A Nô nhìn thấy Dương Phàm và vị tân nương của mình thân thiết đi ra khỏi cửa, cùng nhau tới chợ Nam. Nàng bám theo sau, nhìn hai người cười cười nói nói với nhau mà tâm hoàn toàn tan nát.



Khác với những người con gái khác, thưở nhỏ, Thiên Ái Nô bị người thân vất bỏ, khiến cho nàng không dám tin một ai, không dám thật lòng với bất kỳ người nào. Mãi cho tới khi nàng gặp được Dương Phàm, vô tình bị hắn thu hút. Vào thời điểm sinh tử, Dương Phàm dùng máu tươi cứu mình đã khiến cho nàng xiêu lòng.



Trái tim nàng đóng băng bao nhiêu năm. Một khi mở rộng cửa lòng, lại thấy người mình yêu tay trong tay với người khác đúng là chuyện khó khăn nhất đối với mình. Cho nên, nó chẳng khác nào khi nàng bị tổn thương. Nỗi đau khiến cho Thiên Ái Nô không thể nào chịu nổi.



Dưới cái nắng chói chang của mùa hè, a Nô đứng dựa lưng vào cây cột mà rùng mình. Lòng của nàng như được ngâm trong hầm băng, không còn có lấy một chút ấm áp. Nàng trên đỉnh Hoa Sơn quyết tâm nhảy xuống tự sát, rồi tìm được đường sống trong chỗ chết, vất bỏ tất cả. Niềm tin duy nhất để nàng sống đó chính là người đàn ông mà nàng yêu.



Nếu như nói trước kia nàng chỉ đóng băng tình cảm của mình, không yêu bất kỳ ai, không tin tưởng thật sự người nào, tất nhiên không có hạnh phúc nhưng cũng chẳng đau khổ. Hiện tại, tâm của nàng giống như bị dao cứa mà rỉ máu. Đau! Đau quá.


Bất chợt một tiếng chuông vang lên trong rừng. Mặc dù chỉ có một tiếng nhưng tiếng chuông du dương vang vọng mãi không dứt. A Nô chợt mất ý niệm tìm cái chết mà đi theo tiếng chuông.



Một lúc sau, nàng đi ra khỏi khu rừng. Phía trước mặt là một khu vực thoáng đãng có một bờ sông, bên cạnh có cái miếu thờ. Mặc dù cái miếu không to lắm nhưng cũng có ba phần với mái ngói cong vút. Thiên Ái Nô đi tới trước miếu ngẩng dầu lên nhìn thì thấy ba chữ:"Tịnh Tâm Am."



"Tịnh Tâm, Tịnh Tâm..." Thiên Ái Nô lẩm bẩm hai tiếng rồi nở nụ cười giễu cợt sau đó buôn cương ngựa, chẳng thèm để ý xem nó đi về đâu còn nàng lững thững đi vào trong am.



Nơi này xây dựng hoàn toàn khác với chùa Bạch Mã hay Thiên Cung Tự. Trong Tĩnh Tâm am có một cái đình, một cái cầu nhỏ bắc ngang qua dòng nước. Ngay cả tòa bảo tháp bảy tầng cũng không cao lắm. Nhìn toàn cảnh nó có một vẻ đẹp dịu dàng như để cho nữ nhân tu hành.



Vào thời đầu Đường, do Đạo giáo thình hạnh, tôn thất Lý Đường lại lấy Đạo giáo làm đạo gốc, thờ phụng Lão Tử. Tôn đạo giáo làm quốc giáo. Do triều đình ủng hộ đạo giáo mạnh mẽ. Nữ đạo sĩ được cấp hai mươi mẫu ruộng. Cho nên nữ tử xuất gia làm đạo sĩ không lo đói rét. Còn phần lớn con gái nhà nghèo thì xuất gia hoặc làm đạo sĩ.



Đồng thời do nữ đạo sĩ không phải cạo đầu có thể ăn mặc chỉnh tề, thậm chí còn có người hầu, qua lại cũng có sự tự do. Cho nên đám cung nữ già, kỹ nữ hết thời, thậm chí một vài công chúa không muốn bị quản thúc, phi tần, cơ thiếp của quý tộc cũng nguyện ý làm nữ đạo sĩ. Thanh danh của nữ đạo sĩ càng lúc càng cao khiến cho một vài danh kỹ còn lấy thân phận đạo sĩ để nâng cao giá trị của mình.



Xét một cách tương đối thì nếu muốn xuất gia thực sự thì sẽ không chọn đạo môn. Vào thời này, xuất gia làm ni cô phần lớn là môn đệ thư hương, quan lại, hoặc là từ nhỏ chịu sự ảnh hưởng của người lớn đối với đạo Phật, hoặc vì chuyện tình ái, hoặc là sau khi trượng phu chết vì để thủ tiết mà xuất gia. Ngoài ra rất ít khi có thiếu nữ con nhà thường.



Bởi vì phần lớn ni cô thật lòng tu Phật. Hơn nữa gia thế của họ đều không tầm thường, nên cũng không phải lo tới chuyện cung phụng. Vì thế mà phần lớn nơi họ tu hành không có người tới dâng hương, còn có vẻ lạnh lẽo. Cho dù ngẫu nhiên có người tới dâng hương thì các nàng cũng chẳng để ý.



Thiên Ái Nô đi vào trong am, tại hành lang thi thoảng thấy có mấy ni cô đi qua. Nhìn thấy nàng, bọn họ cũng chẳng để ý. Thiên Ái Nô lững thững đi vào trong chính điện, chỉ thấy ở đó có thờ pho tượng Quan Âm đại sĩ đang đứng. Gương mặt của pho tượng hết sức hiền lành, tay cầm tịnh bình có cành dương liễu đang điềm tĩnh mỉm cười cúi xuống nhìn nàng.



Thiên Ái Nô đi tới, nhẹ nhàng quỳ xuống bồ đoàn, cúi lạy Quan Âm đại sĩ một lúc rồi đột nhiên rút đoản đao bên hông.



Soạt!



Mái tóc dài nhẹ nhàng rơi xuống đất...



.........



Chẳng biết từ lúc nào, một vị lão ni đột nhiên bước ra đại điện. Bất chợt, bà thấy một người con gái đang ăn mặc quần áo của người thường lại cạo đầu trọc lốc đang quỳ trước mặt Bồ Tát thì không khỏi kinh ngạc. Bà ta vội vàng bước tới nhìn mặt cô gái thấy không phải là ni cô trong am thì cảm thấy nghi hoặc:



- Thí chủ! Ngươi đang...



Thiên Ái Nô nhẹ nhàng đứng dậy nhìn bà ta cười rồi chắp tay lại nói nhỏ:



- Đệ tử a Nô, nguyện bỏ vinh hoa, cắt đứt tình yêu, đoạn lục dục, bỏ hết duyên nợ, nghiệp chướng trở thành đệ tử nhà Phật. Xin sư phụ chấp nhận.



Đại khái đây là lần đầu tiên bà ta thấy có một thiếu nữ xuất gia như vậy nên không khỏi ngây người.



Thiên Ái Nô ngày nào bây giờ đã biến thành một tiểu ni cô thờ phụng Phật.