Say Mộng Giang Sơn
Chương 330 : Cung biến
Ngày đăng: 20:51 18/04/20
Màn đêm như mực, trăng lưỡi liềm như móc câu, trên bầu trời có nhiều ngôi sao giống như ánh mắt của mỹ nhân, chợi loé chợt loé, hồn xiêu phách lạc.
Trong đêm hè, thời tiết ban ngày nóng bức đến nỗi muốn tiêu tan, có gió đêm nhẹ nhàng thổi qua cung điện mang theo vẻ mát mẻ, khiến cho tinh thần của bọn thị vệ tuần tra ban đêm lo sợ. Mơ hồ trong gió có chút ẩm ướt, xem ra tối nay hoặc sáng mai sẽ có một cơn bão.
Cung điện huy hoàng lẫy lừng vào ban ngày, trong phút chốc bỗng giống như những con Cự Thú đang ngủ đông vào ban đêm, nhưng Minh đường và Thiên đường đồ sộ rộng rãi kia, mặc dù đang ban đêm nhưng vẫn nguy nga đứng sừng sững ở đó, mang theo khí thế khiến người ta vừa nhìn thấy thì trái tim mình như muốn quỳ xuống để cúng bái.
Bọn thị vệ trong cung đang mặc những bộ nhung phục đẹp rực rỡ, mang theo thanh trường đao, và lặng lẽ canh gác ở khắp nơi trong đêm khuya tĩnh lặng, trong bóng đêm chỉ còn vang lại tiếng bước chân rất nhỏ.
Phía trước là cung Thái tử.
Trong toà cung thành này chỉ có một người chủ, chính là đương kim Nữ Đế.
Chưa từng có người coi cung Thái Tử ra gì, ngay cả bọn thị vệ cũng không ngoại lệ, cung Thái Tử cũng là nơi bọn họ phải tuần tra hàng ngày, nhưng trong mắt bọn thị vệ, nơi này cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Lúc họ đi qua đây, thậm chí còn không có ý tôn kính bằng điện Võ Thành nơi làm việc hàng ngày của Hoàng Đế, mặc cho nơi đó ban đêm không có người. Người dẫn dắt là một Đội trưởng gọi là Diệp Trị Thu, Diệp Trị Thu thản nhiên nhìn lướt qua cung Thái Tử, tiếp đó y sẽ giống như những đêm kia, từ trước cửa tuỳ tiện mà bước đi chứ không có vào cái cung thành cao cao không một bóng ma, tiếp tục đi về phía trước và hoàn thành việc tuần tra phiên thứ nhất.
Nhưng y liếc nhìn lại thì bất chợt ngừng bước. Y ngạc nhiên phát hiện, trong đêm yên tĩnh này có một người đang đứng ở trước cung Thái Tử, khom người ghé vào và nhìn qua khe cửa. Diệp Trị Thu có chút giật mình, cầm chặt cây đao nói nhỏ:
- Ai vậy?
Y vừa nói vừa bước nhanh về phía trước. Người đang đứng ở cửa cung dường như đang hoảng sợ, liền bật dậy, quay đầu nhìn thoáng qua đây, sau đó chạy trốn ra ngoài như một con báo, dọc theo cái bóng trong cung thành, rất nhanh đã bỏ chạy rất xa.
- Đuổi theo! Phải bắt gã về!
Vi Đoàn Nhi vội chạy ra ngoài bình phong, dặn dò người lập tức chuẩn bị. Cô dặn dò xong vừa mới trở lại nội thất, Võ Tắc Thiên nói:
- Uyển Nhi đâu rồi, tốc tốc phái người đi Sử quán gọi Uyển Nhi đến Ngũ Phượng lâu có chuyện!
- Thời khắc nguy cấp, người đầu tiên Đại Gia nhớ đến vẫn là Uyển Nhi!
Vi Đoàn Nhi sinh lòng ghen tuông, nhưng không thể tránh được đành vội chạy ra ngoài truyền chỉ, Võ Tắc Thiên lại nói:
- Khoan đã, truyền chỉ: Tất cả các thị vệ giáp thành lập tức đến Ngũ Phượng lâu hộ giá! Còn nữa, lập tức phái người xuất cung, gọi Võ Du Nghi, Võ Du Kỵ tới Ngũ Phượng lâu kiến giá!
- Vâng!
Giọng điệu khẩn trương của Võ Tắc Thiên khiến Vi Đoàn Nhi cũng khẩn trương, vội vàng chạy đi truyền chỉ. Sau một hồi, thái giám cung nữ lần lượt đi vào, Võ Tắc Thiên vẫn còn thong dong trang điểm, bà mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, được người dìu lên bộ liễn, vội vàng rời khỏi tẩm cung, đi đến Ngũ Phượng lâu.
Ngũ Phượng lâu được xây dựng ở Thiên Môn, do Tuỳ Sướng đến xây dựng, lúc ấy gọi là cửa Ứng Thiên. Trước khi Võ Tắc Thiên xây dựng Minh Đường và Thiên Đường thì Thiên Môn là toà kiến trúc to lớn đồ sộ nhất của cung Lạc Dương, toà kiến trúc này hình “Lõm”, do cửa lầu, đoá lầu, khuyết lầu tạo thành, hạ bộ đài dài hai mươi trượng từ bắc đến nam, cửa thành cao hơn bát trượng, tường thành cao mười hai trượng, trên thành lại xây dựng lầu cửu gian trọng diêm chính, gọi là Ngũ Phượng lâu.
Là nơi cao lớn chắc chắn nhất trong toàn bộ cugng thành, có thể nói dễ thủ khó công, chỉ cần có khoảng một trăm người trên thành, thẻ thông hành trên dưới, cho dù thiên quân vạn mã, trước khi giết sạch dũng sĩ trên thành cũng không dễ công phá nó, cho nên chỗ an toàn mà Võ Tắc Thiên nghĩ đến trước tiên chính là đây.
Bà được tám tên Thái giám to béo mang đi, rất nhanh đã tiến đến Ngũ Phượng lâu.
Võ Tắc Thiên ngồi trên kiệu, những người đi theo kiệu cũng đang phập phồng lo sợ, trong lòng rất bất ổn, trên mặt đều không có huyết sắc.