Say Mộng Giang Sơn
Chương 3352 : Đường này không thông, thì đi lối khác (1)
Ngày đăng: 20:51 18/04/20
Dương Phàm hôn nhẹ vào làn môi xinh xắn của nàng tha thiết nói:
- Hay là thôi đi, Uyển Nhi không cần mệt mỏi như thế, sợ không được khi đó ta "đâm lao phải theo lao" đấy.
Mặt Uyển Nhi lại càng thêm đỏ, nàng cúi đầu hất tung mái tóc ngược ra sau, thấp giọng nói:
- Muội sẽ có biện pháp, nhưng huynh mau đi cài then cửa lại đã.
- Hả?
Dương Phàm nửa tin nửa ngờ, mang giày vội vàng bước ra bức bình phong, đi về phía trước cài then cửa rồi trở vào. Trở lại khuê phòng, hắn chỉ thấy thân thể nàng được phủ một tấm chăn màu xanh ngọc, chỉ để lộ ra đôi vai mượt mà trắng nõn. Có lẽ nàng thừa lúc hắn đi đóng cửa đã trút bỏ quần áo.
Dương Phàm nhìn dáng hình kiều diễm của nàng, "Nó" lại đứng lên không kiềm chế được, liền hỏi:
- Chuyện này là sao? Hả? Vậy là có ý gì?
Dương Phàm bỗng nhiên cảm nhận được một hương thơm ngọt ngào từ cô gái xinh đẹp này, ngửi được hương thơm nhẹ nhàng làm cho người khoan khoái, tạo cảm giác vui vẻ thỏa mái.
Sắc mặt của Uyển Nhi lại càng thêm đỏ, giống như tôm được nấu chín vậy, nàng kéo khăn mỏng lên che đến mũi chỉ để lộ ra đôi mắt đẹp đang e ấp xấu hổ, nàng cúi đầu nói:
- Lang quân ngốc, còn không mau lên giường. Trên bàn trang điểm có một hộp tinh mật hảo hạng, một lọ tinh dầu cam sành, chỉ một lát, chỉ một lát.....
Uyển Nhi nói đến đây cũng không nói được nữa, trượt thân mình xuống phía dưới kéo chiếc khăn mỏng phủ lên, toàn thân nàng đều trùm trong khăn. Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng, làm lòng người không thể nào kiềm chế được.
- Hả?
Dương Phàm quay đầu nhìn lại quả nhiên trên bàn trang điểm có một bình màu da cam đang mở ra, Dương Phàm biết được Uyển Nhi trước khi ngủ có thói quen uống một ly mật ong. Vừa thấy hắn cầm lên xem bên trong là một chất vàng óng sền sệt, đúng là nàng ăn chỉ còn lại nửa hộp.
Bên cạnh còn có một chiếc bình nhỏ màu trắng, mở nắp bình để xuống đưa gần lên mũi, mùi hương ngọt nào này làm cho người ta vui vẻ thỏa mái đưa lên hớp một ít, liền cảm nhận được chai này đúng là chai đựng tinh dầu cam quýt.
Dương Phàm nhìn mật ong lại nhìn tinh dầu, bỗng nhiên liền hiểu được vui mừng như mở cờ trong bụng. Hắn chưa từng thử qua mùi vị như vậy, Uyển Nhi giống như tiên nữ thanh lịch vậy, hắn thật không dám mạo muội đề xuất yêu cầu này.
Hắn nhớ lại khi đi ngoài phố, hắn nghe được những người đàn ông khoe khang nói với nhau về chuyện này.
Dương Phàm vừa mừng vừa lo nhảy vọt lên giường, chui người vào chăn vui vẻ nói:
- Uyển Nhi tốt, muội quả nhiên là cô gái tốt nhất mà ta gặp!
Phía trong mền Uyển Nhi khẽ cáu kỉnh với vẻ thơ ngây:
- Thật xấu xa! Thấy người ta ưu ái cho huynh như thế nên mới ngon ngọt chứ gì.
Thư lại gật gật đầu, Vệ Toại Trung gõ gõ hai ngón tay ở trên bàn, lại nói:
- Còn tên Dương Phàm theo ta được biết hắn cũng là đồng mưu của ngươi, hãy khai đi!
Lư Hiến mờ mịt nói:
- Dương Phàm? Dương Phàm là ai?
Vệ Toại Trung lạnh lùng nheo mắt nhìn hắn nói:
- Dương Phàm là Tả Võ Lâm Vệ Lang Tướng, hắn từng được Hoàng đế chỉ hôn, chuyện như vậy ngươi không biết sao?
Lư Hiến vẻ mặt như đưa đám nói:
- Vệ Đài Viện, nhà Lư mỗ có đám tang mới hồi kinh mười ngày nay, thật sự không biết người này là ai! Ta...Làm sao khai được? Đừng đừng đừng có dùng hình, Đài Viện bảo ta khai, ta đã khai rồi nhưng người này ta chưa từng gặp mặt, không biết khai thế nào cả!
Vệ Toại Trung cả giận nói:
- Ngươi là Phượng các xá nhân, thường xuyên đi lại trong cung chẳng lẽ ngay cả tướng lĩnh ngươi cũng không nhận ra sao?
- Tướng lĩnh trong cung?
Lư Hiến biết Vệ Toại Trung muốn mình kéo những người này vào vụ án để đưa lên lập công, đồng thời cũng có thể được có chút tiền tài, còn về phần vu cáo cho ai lại không quan trọng. Vì thế nghiêm túc nghĩ lại một chút, ông ta reo lên như nhặt được vật quý:
- Ta nhận ra rồi, ta biết được Kim Ngô Vệ Dẫn Giá Trượng Dẫn giá Đô Úy Chu Bân.
Vệ Toại Trung giận tím mặt nói:
- Ngươi nhận ra Chu Bân dùng để đánh rắm à, bố có bảo ngươi khai hắn đâu.
Vệ Toại Trung nói đến đây dột nhiên dừng lại, hắn phụng chỉ Lai Tuấn Thần buộc phải khai đúng Dương Phàm, phải điều tra tỉ mỉ. Hắn biết Dương Phàm ở Dẫn Giá Trượng được đối đãi rất tốt, Vệ Toại Trung linh động suy nghĩ "Lư Hiến căn bản chưa từng thấy qua Dương Phàm, nếu cưỡng bức hắn khai khó tránh được để lại sơ hở. Hay để hắn khai ra Chu Bân, sẽ chộp đến Chu Bân sau đó từ Chu Bân sẽ chộp qua cắn Dương Phàm. Như thế, có thể bảo đảm tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn rồi!"
Nghĩ đến đây Vệ Toại Trung liền đổi giận thành vui cười dài nói:
- Được, vậy ngươi khai đi, tên Chu Bân là người đồng mưu với ngươi hay sao?
- Chu Bân ....., Chu Bân ...
Lư Hiến vắt óc suy nghĩ mà cũng không nhớ ra, Vệ Toại Trung liền cười híp mắt nói:
- Từ từ suy nghĩ, không cần gấp, nếu có chỗ sơ hở nào bản quan sẽ không tha thứ cho ngươi!