Say Mộng Giang Sơn

Chương 354 : Tiểu Võ Chiếu

Ngày đăng: 20:51 18/04/20


- Hoàng thượng, Thái Bình Công chúa yết kiến!



- Hả? Nguyệt Lệnh tới rồi?



Võ Tắc Thiên nở nụ cười, bất kể là đứa con hay cháu trai nào, thậm chí là toàn bộ văn võ trong triều, không có một kẻ nào làm cho nàng bớt lo. Hiện giờ nghĩ lại, chỉ có đứa con gái bảo bối này là luông làm cho mình vui vẻ…



Võ Tắc Thiên vừa mới nở nụ cười, Thái Bình Công chúa mặc trang phục nam nhi đã đi đến và lên tiếng gọi thân thiết:



- A nương!



Võ Tắc Thiên cười quở trách nói:



- Ngươi nha đầu kia, đã không phải là hài tử còn nhỏ, vẫn càn quấy như vậy. Đường đường là công chúa, vừa ra khỏi cửa liền ăn mặc theo kiểu nam trang.



Thái Bình Công chúa quay mặt về phía bà mà làm mặt quỷ khẽ cười nói:



- Như vậy mới thuận lợi nha. A nương biết, con gái từ nhỏ đã thích cách ăn mặc nam trang. Mấy ngày nay mưa không ngừng khiến trong người buồn phiền, con gái đi Kim Cốc Viên ở vài ngày, khuây khỏa giải sầu mà. Hôm nay vừa mới trở về liền đến thăm A nương sao.



Võ Tắc Thiên được nàng đỡ một bên cánh tay cùng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:



- Cũng là ngươi nha đầu kia nhàn rỗi… Mỗi ngày Vi nương đều có vô số công việc cần quan tâm. Nghe nói Đại Trường Công Khuê ở Kim Cốc Viên có xây dựng một dãy biệt thự, ngươi ở chỗ đó cũng có vườn sao, sao nương chưa từng nghe ngươi nói?



Thái Bình Công chúa cong môi lên nói:



- Chuyện này còn cần nói cho mẫu thân biết không? Con gái ngại nói ra. Trang viên hài nhi ở chỗ đó rất nhỏ, còn lâu mới có thể so sánh với Diên An Đại Trường Công khuê viện, sớm muộn gì hài nhi cũng xây dựng một loạt vườn hoa đẹp đẽ rộng rãi so với trang viên của A nương, đến lúc đó sẽ mời mẫu thân đến ở vài ngày.



Võ Tắc Thiên cười ha hả nói:



- Con nha đầu này! Từ nhỏ tính tình đã không cam lòng chịu thua người khác. Ngươi muốn xây dựng vườn, có muốn A nương giúp đỡ ngươi một ít không?



Thái Bình Công chúa đắc ý nói:



- Cái này cũng không cần thiết, hài nhi tự có cách. Lần trước A nương phá lệ Ấn thân vương quy cách, tăng thêm cho hài nhi thực ấp một ngàn mẫu, đã có người đỏ mắt. Hài nhi cũng không muốn để người ta lại nói xấu.



Võ Tắc Thiên biết đứa con gái bên cạnh mình luôn hiếu thắng, nghe xong chỉ mỉm cười không nói.



Thái Bình Công chúa cùng Võ Tắc Thiên đi tới tẩm cung, hai mẹ con nói chuyện một lúc, Võ Tắc Thiên đã mệt mỏi, liền nằm trên giường mơ màng ngủ, Thái Bình Công chúa đợi nàng ngủ liền ra khỏi tẩm cung đi đến Sử quán.

Bên trong Sử quán, Thượng Quan Uyển Nhi hỏi nữ quan thân tín Phù Thanh Thanh:



- Có nghe được tin tức gì của Trương học sĩ không?



Phù Thanh Thanh nói:



- Đãi Chế, Trương học sĩ còn chưa có tiến cung. Đãi Chế yên tâm, Thanh Thanh phái người canh giữ rồi, chỉ cần hắn vừa đến, lập tức dẫn hắn tới gặp đãi chế.
Hai mắt Uyển nhi cương quyết nói:



- Ngươi cũng không phải vậy sao? Nếu không, ngươi làm gì mà xuất hiện ở đây, lại cò nói những lời như vậy? Ta so với ngươi có hạnh phúc hơn một chút…



Uyển nhi không nói thêm gì nữa, mặc dù Thái Bình Công chúa lợi dụng lúc người ta khó khăn, nàng vẫn không muốn nói ra để đả thương người. Nhưng Thái Bình Công chúa đã hiểu rõ ý tứ của nàng, sắc mặt lập tức trầm xuống, nói:



- Không chỉ ngươi, còn có Tiểu Man! Nàng cũng phải đồng ý, một khi ta cứu Dương Phàm ra, nàng phải từ bỏ hắn, rời khỏi hắn!



Thượng Quan Uyển Nhi trầm mặc thật lâu sau, nói:



- Ta không thể thay nàng để cam đoan, tuy nhiên ta sẽ hết sức thuyết phục nàng. Ta sẽ xin chỉ của Hoàng đế, về thăm nhà một chuyến, nhân cơ hội này đi gặp nàng một lần.



Thái Bình Công chúa mở miệng nói:



- Tốt! Ta phải có được lời hứa của các ngươi, mới có thể bắt đầu hành động. Tốt nhất là người hãy nhanh nhanh một chút, sáu ngày chỉ trong nháy mắt là trôi qua rồi!



Thượng Quan Uyển Nhi đau lòng đến nỗi gần như là thở không ra hơi, nàng không có cách nào nói nữa, chỉ gật gật đầu thật mạnh.



Thái Bình Công chúa nói:



- Ta cũng cần một tín vật, một vật có thể khiến Dương Phàm tin tưởng người tới!



Thượng Quan Uyển Nhi trầm mặc một lát, bước chân nặng nề đi vào phòng phía trong, đi đến bên giường , kéo cái ngăn kéo nhỏ dưới bàn trang điểm ra, cầm lấy một cái hộp nhỏ. Nàng mở hộp ra, bên trong có một vật trông rất sống động được làm bằng cây cỏ, nhưng lá cỏ màu đã vàng úa.



Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng cầm nó ở trong bàn tay, một giọt nước mắt rớt xuống mà lòng nàng đã nát!



Thái Bình Công chúa nhìn con vật kết từ cây cỏ mà Uyển nhi dường như coi là báu vật kia, trong lòng nàng cũng muốn nát:



- Ta đối với ngươi không tốt sao? Ta vì ngươi đã bỏ ra bao nhiêu? Vì sao không thể lấy được từ ngươi một chút tình cảm?



Nàng rất đau lòng, nhưng nàng không muốn ở trước mặt Uyển nhi lại rớt xuống một giọt nước mắt. Nàng dùng thái độ cứng rắn mạnh mẽ nói với Uyển nhi:



- Nói đến hiểu rõ trong cung, đúng là ta không bằng ngươi! Nếu dùng người trong cung…



Thượng Quan Uyển Nhi tiếp lời nói:



- Ta sẽ dốc hết sức phối hợp!



Thái Bình Công chúa không nói gì thêm, nàng xoay người đi ra phía cửa, thản nhiên lưu lại một câu:



- Uyển nhi, đừng quên lời hứa của ngươi. Hãy mau chóng cho ta một kết quả!

Lợi dụng quyền lực của ngươi, cứu nam nhân của ngươi, ngươi còn phải nhận tình của ta. Rồi ngoan ngoãn đem nam nhân của ngươi tặng cho ta! Thủ đoạn bậc này, y hệt như là một kẻ kiêu căng hống hách “Tiểu Võ Chiếu! (Võ Tắc Thiên tên thật là Võ Chiếu)