Say Mộng Giang Sơn

Chương 357 : Di hoa tiếp mộc

Ngày đăng: 20:51 18/04/20


Từ Hữu Công chậm rãi nói:



- Ngươi không hiểu sao? Cái gọi là trước lấy tình, rồi tính tới lý, kiểm tra khảo sát lại. Nếu còn chưa thể quyết, phải hỏi, lập án, xin ý kiến của trưởng quan, sau đó kiểm tra thông tin. Những chuyện này có ý gì chứ?



Từ Hữu Công ngồi trên ghế, vuốt chòm râu, chậm rãi nói:

- Cái này nhằm giải thích nên ngươi muốn khảo tin thì được thôi, nhưng ngươi phải kể lại tỉ mỉ tội chứng. Nếu phạm nhân không chịu nhận tội, trong tình hình như vậy, viết ra một hành văn chính thức, chờ phúc đáp do bên quan đường, sau đó mời có thể dùng hình. Mục đích của nó là gì chứ?



Từ Hữu Công giống như một thầy đồ kiên nhẫn, giải thích từng câu một. Hầu Ân Chỉ đứng ở đó chợt phát hiện màn cảnh này giống hệt như khi bị Ngụy Nguyên Trung đùa giỡn mấy ngày trước. Y liền vội vàng ngồi xuống, không chịu đứng ở đó thụ huấn.



Từ Hữu Công nói:



- Mục đích của việc dùng hình không phải để có được manh mối phá án, mà là khi phạm nhân đối mặt với chứng cứ đầy đủ vẫn không nhận tội, mới phải dùng hình bức cung.



- Mẹ nó.



Cuối cùng Hầu Ân Chỉ không chịu nổi mà văng tục, tự lúc hắn vào ngự sử đài này, mắt thấy, nghe thấy nhưng đã thấy có người nào là phá án như vậy? Đúng là, Từ Vô Trượng thẩm án như vậy, nhưng người bên cạnh dùng hình bức cung, cũng không thấy hắn nói gì. Nhưng hôm nay hỏi án, không ngờ y lại sinh ra nhiều chuyện như thế, chẳng phải là cố ý làm khó gã sao?



Sắc mặt Từ Hữu Công trầm xuống, phẫn nộ nói:



- Hầu Ân Chỉ, ngươi dám nói năng lỗ mãng?



Hầu Ân Chỉ nói:



- Ăn nói lỗ mãng thì đã làm sao? Ta còn muốn đánh ngươi.


- Một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, sao lại xuất gia làm ni cô chứ, thật là phí của trời.



Tiểu ni cô thẹn thùng liếc mắt nhìn một cái, giống như vô cùng thấy hứng thú với sự uy vũ anh tuấn của y. Nàng hơi thu càu mày, lại rồi lên tiếng hết sức dịu dàng:



- Không trách quân gia được. Do tiểu ni e sợ, nên phản ứng hơi chậm.



Nàng khẽ cắn môi. Hàm răng trắng đều đặn cắn vào chiếc môi hồng chúm chím, trắng ra trắng, đỏ ra đỏ, lại thêm đôi mắt lóng lánh như nước, đen nháy thoáng nhìn về phía Long Xuyên, mang theo chút xấu hổ, nói:



- Quân gia có thể mang giúp tiểu ni cô cái làn rau này về không?



Nàng hướng ánh mắt xinh đẹp về phía Long xuyên khiến cho hồn vía của y như bay đi phương nào. Một tiểu ni cô vốn dĩ xinh đẹp đáng yêu, lúc này lại lộ ra một vẻ quyến rũ xinh đẹp khác thường, lại càng thêm sự hấp dẫn thần bí.



Long Xuyên vội vàng nói:



- Được, được, được, không biết tiểu sư thái tu hành ở chùa nào?



Tiểu ni cô bĩu miệng về phía cái ngõ nhỏ bên cạnh, nói nhỏ:



- Tiểu ni ngụ ở trong ngõ nhỏ này.



Long Xuyên nhìn về phía ngõ nhỏ, ở đó đâu có cái am tự nào. Quả nhiên không ngoài dự liệu của y, Long Xuyên lập tức hớn hở nói:



- Được, được, tiểu sư thái xin dẫn đường, Long mỗ sẽ mang rau về thay sư thái.