Say Mộng Giang Sơn

Chương 361 : Nội cung ngoại cung

Ngày đăng: 20:51 18/04/20


Phủ Lạc Dương, trong phòng ký tên của Tư hộ Tham quân Lý Kính, cái lão Lại láu cá kia vừa nhìn thấy phán tư và khách đến thăm hình như có việc phải bàn, tuy hai người là ở trong phòng trong, có lẽ là tị hiềm mà tránh đi. Hai phòng công vụ trước sau liền trống, trong phòng, Lý Tham Quân và ngoại quản sự Lý Dịch của Thái Bình công chúa ngồi đối diện nhau.



Tư hộ Tham quân Lý Kính có vài phần giống với đường huynh của y là Lý Dịch, tuổi tác cũng tương đương, chỉ là khóe mắt không có nếp nhăn giống như Lý Dịch, nét mặtcũng nghiêm túc hơn. Lý Kính gắt gao nhíu mày nói:

- Đường huynh, đây là công văn giả, hơi có chút khó xử.



Khuôn mặt vô cùng phúc hậu kia của Lý Dịch vẫn luôn tươi cười, không có vẻ khó xử:

- Khó? Có gì khó, ngươi à, muốn giở giọng để đánh người khác, theo ta thì không cần, ca ca nhờ đệ làm, còn có thể để đệ chịu thiệt sao?



Lý gia năm đó bần hàn, bức bách tới bất đắc dĩ, Lý Dịch mới vào cung làm thái giám, sau đó y trở thành thái giám quản sự của Thái Bình công chúa, trong kinh thành cũng có một số quan hệ.



Em họ Lý Kính này của Lý Dịch y không những năm đó đi học nhận được nhiều sự giúp đỡ của y, sau đó có thể làm quan ở phủ Lạc Dương này, hơn nữa, được làm đến Tư hộ tham quân, cũng là được đường huynh Lý Dịch là y giúp đỡ nhiều, nên nói chuyện với Lý Kính đương nhiên không cần khách khí.



Lý Dịch lấy một thứ từ trong ống tay áo ra ném về trước mặt Lý Kính, Lý Kính mở ra, không khỏi ngỡ ngàng. Lý Dịch híp mắt, cười mỉm nói:

- Thế nào? Đệ ở đây năm năm, ngay cả bổng lộc để tang, có thể có nhiều vậy không?



Lý Kính định thần lại, căng thẳng nói:

- Đường huynh, người này là ai, tiêu nhiều tiền như vậy, làm giả một công văn, điều này…không phải là muốn cả người lẫn của sao?



Lý Dịch nhếch môi nói:

- Mưu cái rắm! Mưu cả người cả tài sản, có thể sửa được trên “Giấy sang tay” sao?

Y giơ ngón tay ngắn mập chỉ vào mấy cái án, nói:

- Đệ không nên hỏi nhiều, cũng không cần hỏi! Vi huynh còn có thể lừa đệ được hay sao? Việc này thành công rồi, đệ không chỉ vơ vét được một khoản đâu.



Y nhíu hai mắt lại, chậm rãi nói:


Thang Thiên Lý nhếch miệng, đều như sắp khóc, nếu sớm biết câu nói tỏ sự trung thành này cũng có thể gây họa, đánh chết y cũng không nói. Tiểu cung nữ đứng sau Phù Thanh Thanh liếc mắt, khờ dại nói:

- Phù tỷ tỷ, Thang giáo úy nói như vậy có thể làm sao? Chu đô úy tuy bị bắt vì tội mưu phản, cũng không vì câu nói đó mà định tội Thang giáo úy chứ?



Phù Thanh Thanh nói:

- Cái này cũng khó nói, Thúy nhi, ngươi biết theo luật Đại Chu ta, việc thế nào coi là mưu phản không?



Tiểu cung nữ lắc đầu:

- Thúy nhi không biết.



Phù Thanh Thanh nói:

- Theo luật Đại Chu ta, mưu phản căn cứ có ba điều. Một, chỉ mưu tức tội, tức là không cần ngươi thật sự có hành động mưu phản, chỉ cần ngươi mưu hoạch rồi, cho dù có thực hiện không, giết người không. Hai, chính là đã có tội. Chỉ cần ngươi có hành động mưu phản, cho dù là thương hại tạo thành là lớn hay nhỏ, giết hay không! Ba, xuất lời mưu phản, cho dù ngươi có phải thực sự muốn mưu phản không, có kế hoạch không, có hành động không, chỉ cần ngươi nói, giết không tha.



Hai người kẻ xướng người họa, nói khiến Thang Thiên Lý sầm mặt, sắc mặt trắng bệch, không thấy giọt máu nào.



Tiểu cung nữ kai “giật mình” nói:

- Hóa ra là như vậy, như vậy Thang giáo úy có lời trung thành với phản tặc như vậy, đủ để kết tội chết rồi! mấy vị quân sĩ này là đồng mưu, nói không chừng cũng là người cùng đường với nhau, chỉ cần giao Thang giáo úy cho Lai Tuấn Thần thẩm án, nhất định sẽ rõ ràng chân tướng.



Lời vừa nói ra, mấy quân sĩ đó toàn bộ đều thay đổi sắc mặt, Vân Kỵ úy Đỗ Nhuận Sinh thở dài nói với Phù Thanh Thanh:

- Mấy tên thuộc hạ này của ta, kiến thức thiển cận, có thể không chịu nổi câu dọa của tỷ tỷ. Tỷ tỷ có chủ trương gì, xin cứ phân phó, mấy huynh đệ chúng ta, nhất định phục mệnh.



Phù Thanh Thanh mở miệng cười, răng trắng môi hồng, tuấn tú, cười khanh khách nói:

- Đỗ Vân Kỵ, ta thấy ngươi là người thông minh, ha ha, quả nhiên là người thông minh!