Say Mộng Giang Sơn

Chương 375 : Đối xử chân thành

Ngày đăng: 20:52 18/04/20


Dương Phàm còn không tự chủ được, hắn phủi ống tay áo, dùng những lời lẽ chính nghĩa mà nói:

- Yến Tử từng nói: “Nam kết bắc chỉ”, nếu quả thật như lời ngài nói, theo suy nghĩ nông cạn của ta, Phò mã hiện giờ của Thái Bình Công chúa, cần phải xem lại mình một chút, là y không chịu đựng nổi nữa, khó có thể xứng đôi với giai nhân! Ha ha, chuyện riêng của vợ chồng người ta, người ngoài không thể nào biết được, cho nên ngài không nên tuỳ tiện bình phẩm thì tốt hơn!



Về phần tại hạ, thì tại hạ phải nói tiếp, tại hạ đã từng đánh cầu cùng Thái Bình Công chúa, được Công chúa khen ngợi, rồi thành tri kỉ, không gì hơn. Còn về phần tình cảm, thì cũng chẳng có gì. Dương Phàm thân là một nam nhi, việc này mà truyền ra ngoài, nhất là cái khoản tình yêu, bản thân thì không sao, nhưng thanh danh của Công chúa sẽ bị huỷ hoại, thì là lỗi của Dương Phàm này, cho nên Dương Phàm phải nói cho rõ!



Bác sĩ tửu ôm hai bình rượu đứng trong góc tường, dựng tai lên nghe, tròng mắt thì cứ đảo tròn, nghĩ: “ Không hổ danh là người mà Thái Bình Công chúa chọn, đối diện với nhiều người của Võ gia như vậy, mà còn dám nói như thế, sự cam đảm này thật đáng để khâm phục! Theo như lời hắn nói, có khi nào Võ Phò mã bị bệnh gì không tiện nói ra, thậm chí không thể sinh sản?



Ai nha, vậy thì không thể trách Công chúa được rồi, đường đường là Công chúa, làm sao có thể trở thành thủ hoạt quả (một mình chờ chồng chết )? Một đại mỹ nhân như hoa như ngọc như Công chúa, giống như một ruộng đất phì nhiêu, màu mỡ, ngươi không có khả năng canh giữ, thì người ta sẽ thay ngươi xới đất. Chỉ có điều không biết tên Dương Lang Tướng này, có phải dưới hàng đeo một “tảng đá lớn” có năng lực đâm chọc thật không đây... .



Võ Du Kỵ trợn trừng đôi mắt, run rẩy đứng lên, chỉ vào người Dương Phàm, tức giận nói:

- Ngươi dám tỏ vẻ khinh dễ như thế, nói như vậy, ngươi đã thừa nhận việc ngươi và ả tiện nhân kia tư thông phải không?



Dương Phàm nhẹ nhàng nói:

- Ngài là ai, nếu còn tiếp tục nói năng lỗ mãng như vậy nữa, Dương mỗ cũng có thể không khách khí!



Võ Du Kỵ giận dữ nói:

- Ta chính là Phò mã của Thái Bình, Võ Du Kỵ!



Dương Phàm kinh ngạc nói:

- Ai nha, thất kính thất kính, hoá ra tại hạ đang được nói chuyện cùng Võ Phò mã. Phò mã gia, chuyện này không liên can gì đến người, vốn dĩ có thể êm thấm trôi qua, nhưng ngươi sao lại tự mình đặt cái bô ỉa lên đầu mình chứ? Như tại hạ đã nói, Công chúa có chút ưu ái với tại hạ, đối đãi như những tri kỉ, cho nên qun hệ giữa tại hạ với Công chúa không khác gì là bạn tri kỷ. Nếu là tư thông, thì ít nhất chuyện này đã xảy ra một năm rưỡi rồi đấy, tại hạ luôn là người sống theo các chuẩn mực đạo đức, làm sao có thể tư thông cùng người.



Dương Phàm nói gần nói xa, rõ ràng là ám chỉ mình cùng Thái Bình Công chúa có tình cảm, chỉ có điều…Tư thông là phạm pháp, bị đem ra thẩm tra, cũng có thể ngồi tù, cho nên không thể thừa nhận được, vì thế lấy cớ là tri kỷ, làm cho Võ Du Kỵ đang tức đến đỉnh điểm, thì tức cho đến chết.


Lúc đầu Tiết Hoài Nghĩa nghe hắn nói, vẫn mồm to uống rượu, cũng không thèm để ý, sau khi Dương Phàm nói đến một nửa, y liền mở to đôi mắt, nhìn Dương Phàm bằng một loại ánh mắt vô cùng cổ quái.



Những lời này chính là những lời nói thật lòng của Dương Phàm, mà cũng là vì nghĩ cho Tiết Hoài Nghĩa. Hắn nhìn nhận, mặc kệ người khác vì công hay tư, thì họ đều có một mục đích riêng, chỉ có Tiết Hoài Nghĩa khi xen vào tranh giành, thì lại căn bản chẳng vì mục đích nào cả, mà cũng chẳng vì một yêu cầu nào cả, nhưng gió này lại quá hiểm độc, nếu quả thật là sợ Võ Tắc Thiên, thì chưa chắc sẽ thương tiếc mối thân tình này với hắn.



Đổi lại trước kia, Dương Phàm nhất định sẽ không thành thật nói với y như vậy, nhưng hôm nay hắn lại không chút do dự nói ra, không phải là vì có mục đích gì, chỉ vì mang ơn mà nói.



Tiết Hoài Nghĩa uống nhiều đến nỗi hai mắt đỏ lòm, yên lặng nhìn Dương Phàm một hồi lâu, rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, vươn bàn tay to, thô kệch của mình, tóm lấy một bình rượu, ngửa cổ lên, mặc sức uống rượu, rồi đứng lên.



Dương Phàm nhăn mày, thấp giọng gọi:

- Sư phụ!



“Phanh” một tiếng, Tiết Hoài Nghĩa thả cái bình rượu ra, lau vết rượu đang vương lại nơi miệng, cười một tràng dài nhìn Dương Phàm, đôi bàn tay to vỗ vỗ lên vai hắn, rồi cười nói:

- Tiểu tử, trước kia ngươi rất sợ ta, vô cùng kính sợ, nhưng thật ra, ngươi không sợ nhiều đến vậy, đúng không?



Dương Phàm định giải thích, thì Tiết Hoài Nghĩa đã giơ tay lên nói:

- Ngươi không cần phải chối, ta biết rõ! Mấy tên Hoằng Nhất, đều muốn dựa vào ta để có cơm ăn, cho nên cứ tỏ vẻ thân thiết với ta; con cháu của Võ gia kia là muốn cầu cạnh ta, nên luôn muốn tiếp cận ta; còn những kẻ khác đều rất sợ ta, cho nên vô cùng cung kính.



Chỉ có ngươi, tuy rằng thường thường ta luôn khen ngợi ngươi, mà kỳ thật, ngươi cũng không thường xuyên đến chỗ ta, nếu như đổi lại có một người khác, muốn nhờ đến Tiết Hoài Nghĩa này, mà không thể lúc nào cũng đến nịnh bợ? Ngươi muốn thành công bằng chính năng lực của mình, ta biết chứ, tuy miệng chưa nói ra, nhưng trong lòng thì ta vô cùng khâm phục ngươi! Nhưng…ta với ngươi khác nhau a…



Tiết Hoài Nghĩa nói xong, ánh mắt đỏ lên, rồi bỗng rơi lệ.