Say Mộng Giang Sơn
Chương 379 : Nhan sắc khuynh thành, bụng chứa càn khôn
Ngày đăng: 20:52 18/04/20
Võ Du Kỵ không hề bị hai người phụ nữ mập ép đi gặp Thái Bình công chúa, hắn cũng không hề biết là việc xảy ra trên phố hôm nay, Thái Bình công chúa đã biết được nhanh như vậy. Nhưng theo như hắn nghĩ, thì hôm nay có thể Thái Bình không biết, nhưng ngày mai cũng sẽ nghe nói, chẳng bằng chủ động tìm đến tận cửa, diễu võ giương oai với nàng ta một phen.
Võ Du Kỵ cũng là đã phải chịu đủ uất ức rồi, thực ra mà nói, tuy trong đêm tân hôn, Thái Bình công chúa ném hắn vào chuồng lợn, sau đó mặc cho hắn thích quậy cỡ nào trong phủ công chúa cũng không thèm quản, nếu đem so với những uất ức mà hắn từng phải chịu đựng trước kia, thì Thái Bình công chúa cũng không chọc giận hắn là mấy.
Chỉ có điều con người ta phần lớn đều thế cả, chỗ này bị ăn hiếp một tí, chỗ kia bị uất ức một tí, đủ lại phẫn uất dần dần tích tụ lại, cuối cùng ai là người khơi lên cơn lửa giận này, thì người đó phải nhận lãnh lấy tất thảy mọi phẫn nộ tích tụ bấy lâu nay. Hơn nữa, tuy hắn và Thái Bình chưa từng được làm vợ chồng trên thực tế, nhưng dù sao cũng phải mang cái danh phận đó, nên sự xỉ nhục này chính là giành cho hắn.
Theo như hắn thấy, thì Thái Bình dù có ngang ngược đến đâu, nhưng hành vi nuôi dưỡng trai lơ, cho dù là của một quả phụ, nếu bị truyền ra ngoài cũng rất ảnh hưởng đến thanh danh, càng không phải nói tới phụ nữ có chồng. Việc này hắn cho rằng mình có lý, nên tìm đến tận nơi nói chuyện, vốn cho rằng nàng ta sẽ đuối lý, xấu hổ, chẳng dè lại không hề có chút sợ hãi.
Võ Du Kỵ bước nhanh tới phòng khách, rảo bước bước qua cửa, đoạn đứng luôn ở đó, lạnh lùng liếc nhìn Thái Bình công chúa, hỏi:
- Nàng gọi ta tới, có chuyện gì?
Thái Bình công chúa đang ngồi ở đó, tay cầm một chiếc chén sứ tinh xảo, nhẹ nhàng uống rượu, nghe hắn nói, nàng chỉ khe khẽ nhướng mắt lên nhìn một cái, đoạn lại tiếp tục nhã nhặn uống tiếp một ly. Nàng khẽ khoát tay, hai tỳ nữ đang đứng hầu trong phòng lập tức nhún người lui ra.
Thái Bình công chúa chậm rãi nói từng chữ một:
- Nghe nói hôm nay phò mã thể hiện oai phong ở ngã tư của Thông Lợi Phường, bổn cung rất hiếu kỳ, không biết kết quả thế nào rồi nhỉ?
Võ Du Kỵ đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nhạt, nói:
- Thủ đoạn giỏi lắm! Mới đó mà nàng đã biết rồi. Không sai, ta muốn đánh chết cái tên Dương Phàm chuyện dụ vợ người đó đấy, hôm nay tuy không thành, nhưng ngày khác ta vẫn sẽ xuống tay, nàng định thế nào?
Võ Du Kỵ sải bước lớn bước tới, ngồi phịch xuống trước mặt nàng, khinh khỉnh nói:
- Nàng định ném ta vào chuồng heo một lần nữa, hay là vào cung cáo ngự trạng, đây chẳng phải là mấy thủ đoạn mà nàng rất ưa dùng hay sao? Ta sẽ đợi xem, đợi cô mẫu ta vì thương con gái, mà hạ chỉ không cho phép ta làm hại đến Dương Phàm, bằng không…
Võ Du Kỵ khẽ nghiêng người tới trước, trên mặt lộ một nét mỉm cười đáng sợ:
- Bằng không, nhất định ra sẽ còn ra tay! Công chúa, nàng có bản lĩnh thì buộc hắn vào lưng quần của nàng đi, chỉ cần để hắn rơi ra, là hắn sẽ nhanh chóng biến thành một cỗ tử thi lạnh ngắt liền!
Mặt Thái Bình công chúa không hề có chút biểu cảm nào, nàng cúi đầu nhấp một ngụm rượu, đoạn chầm chầm ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Võ Du Kỵ, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười quyến rũ khuynh đảo chúng sinh:
- Hả? điều này có vẻ nằm ngoài cả dự đoán của ta, Võ Tam Tư giết người vợ kết tóc của ngươi, ngươi không đi tìm hắn báo thù, ngược lại khi ta có người đàn ông khác, thì ngươi lại nổi giận lôi đình.
- Tốt lắm!
Thái Bình công chưa nhẹ nhàng đứng dậy, lướt ra khỏi phòng khách, bước đi lượn lờ mềm mại, rất ra điều lẳng lơ:
- Chỉ cần Phàm lang của ta trường thọ trăm tuổi, thì Thiên Vũ cô nương của ngươi và đứa con trong bụng cô ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì sảy ra cả!
Lúc mà Thái Bình công chúa và Võ Du Kỵ thỏa thuận xong, thì Dương Phàm cũng vừa về tới nhà.
Vốn dĩ, sau khi rời khỏi Kim Sai Túy, hắn định tiện đường đi thăm Tiểu Man, sau đó trở về nhà chờ đợi chiếu dụ, kết quả là sau vụ việc với Võ Du Kỵ, khiến Tiểu Man không yên tâm, muốn cùng hắn về nhà. Những món như “Thị tịch”, “quá thư” của nhà bị tịch thu lúc trước đều đã được lấy lại, bản thân cũng được tuyên bố vô tội và phóng thích, nên đương nhiên phải nói rõ một chút với các trưởng quầy, trấn an lòng người một chút, cho nên Dương Phàm dứt khoát đi cùng nàng đến chợ nam thành một chuyến.
Người làm ăn buôn bán tai mắt hết sức tinh tường, các trưởng quầy ở các cửa tiệm không những biết được ông chủ đã bình yên vô sự, thậm chí còn thấu hiểu được đầu đuôi câu chuyện phong lưu giữa hắn và Thái Bình công chúa. Bọn họ được biết, người chủ trò thực sự thao túng đằng sau mọi việc chính là Thái Bình công chúa, lúc nàng ta cao hứng lên, thì có chút cảm giác giống như hoàng đế vậy.
Tiểu Man vốn dĩ là Đô úy của Mai Hoa nội vệ, còn Dương Phàm là Lang tướng Võ Lâm tả vệ, nhưng dù sao những chức danh đó cũng chẳng liên quan gì tới những phố phường do phủ Lạc Dương quản hạt. Bọn họ cũng vẫn phải cúc cung lấy lòng bọn quản lý phố phường, thường xuyên gửi tặng lễ vật, nhưng giờ thân phận đã quý trọng hơn hẳn, không còn như lúc trước nữa.
Cho nên Dương Phàm chẳng cần trấn an, bọn chúng đã tự vực dậy mười phần hăng hái, làm việc đâu ra đấy. Dương Phàm và Tiểu Man thấy mọi chuyện như vậy thì cũng có phần yên tâm, tuy cũng có đoán ra sự hăng hái của bọn chúng là xuất phát do ai, chỉ có điều chuyện này không thể giải thích cho rõ ràng được, cũng không cần phải giải thích với chúng, nên hai vợ chồng đành làm lơ luôn.
Nếu các cửa tiệm không vì chuyện chủ nhân bị bắt vào ngục và thất kinh, không còn lòng dạ kinh doanh, thì hai người đã yên tâm rồi. Bọn họ chỉ xuất hiện ở các cửa tiệm một lát, ngồi một tí, rồi đi cùng Tiểu Đông cô nương mua mấy khúc vải tươi tắn xinh xắn, rồi quay về phủ của Dương Phàm.
Lúc Dương Phàm về đến phủ thì Triệu Du đã về tới từ trước.
Triệu Du vốn cũng không cần phải đến sớm như vậy, chỉ có điều là muốn thể hiện chút thành ý tạ tội, nên muốn bộc lộ thái độ tốt một chút.
Dương Phàm vừa về tới phủ, Mạc Huyền Phi lập tức chạy đến bẩm báo với hắn, nói là có một người tên Triệu Du đang đợi ở phòng khách, nhìn cái bộ dạng của hắn nhiệt tình như vậy, chắc là đã nhận lợi lộc gì của người ta rồi cũng nên.
Tiểu Man hiểu là giữa lang quân và cái người tên Triệu Du này chắc có những chuyện bí mật không tiện để cho người khác biết, cho nên chỉ nhẹ nhàng dặn dò một câu, rồi bèn dẫn theo Đào Mai và Tam Tỷ Nhi đi ra nhà sau. Dương Phàm cất bước đi vào thư phòng, nói với Mạc Huyền Phi đang líu ríu chạy sau:
- Mời vị Triệu tiên sinh đó vào thư phòng gặp ta!