Say Mộng Giang Sơn

Chương 385 : Tai ương Yếm chú

Ngày đăng: 20:52 18/04/20


Từ lúc Đoàn Nhi dưới sự bảo vệ của đám thái giám cung nga, cho nhiều nhân viên canh giữ ở cung Thái tử sau đó thì tiến hành tìm tòi toàn bộ cung Thái tử, làm hạ nhân trong cung Thái tử đều hoảng sợ, không biết đã xảy ra biến cố gì.



Đoàn Nhi dẫn người lục soát một hồi, rồi không nói một câu gì bỏ đi. Khi nàng bỏ đi không lâu, nữ hoàng liền hạ chỉ tuyên Thái tử phi Lưu thị, Trắc Phi Đậu phi tấn kiến Thiên tử. Hai nàng không dám chậm trễ vội vàng thay cung phục chính thức đi gặp Hoàng đế. Kết quả mãi cho đến khi bóng đêm bao phủ, Thái tử phi Lưu thị đã từng là Hoàng hậu Đại đường hiện giờ là Thái tử phi Lưu thị và đức phi Đậu Thị vẫn chưa từng hồi cung, trên dưới trong cung lại lo sợ, bất an trong lòng.



Chẳng qua hiện nay Thái tử Đại Chu Võ Đán đã đổi tên, trước vốn là Hoàng đế Đại Đường Lý Đán lại như chẳng cảm nhận được gì, lúc màn đêm buông xuống, hắn vẫn đang hứng trí uống rượu, thưởng thức ca nhạc.



Ánh nến sáng rõ trên đại điện, sáng như ban ngày, ba nhạc kỹ mặc y phục màu đỏ thẫm đầu đội điểu quan đang vừa múa vừa hát trên sảnh đường, khi thì lại làm âm thành tiếng chim hót, chọc cho Thái Tử Võ Đán vỗ tay cười to.



Ca vũ đang biểu diễn ở sảnh đường tên là “Điểu ca vạn tuế nhạc”, đây là một loại ca vũ mà mẫu hoàng Võ Tắc Thiên sai người sáng tác. Võ Tắc Thiên nuôi dưỡng vẹt học được tiếng nói của người, câu đầu tiên là “Vạn tuế” đã làm mặt rồng của Võ Tắc Thiên cực kỳ vui mừng, vì thế sai người sáng tác ca vũ, cũng chính là khúc “Điểu ca vạn tuế nhạc” này.



- Hay hay hay!



Đợi ba “Người chim” lui ra, Thái Tử vỗ tay cười to, nói:

- Cô cảm giác say nồng rồi, Kim Tàng đâu, bảo hắn đến hát một khúc cho ta.



(Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến)



Chưa có vị Thái tử nào phô trương như này, tuy rằng nói vị Thái tử Đại Chu này ngay cả quản sự thái giám và nhóm nữ quan thân tín được Nữ hoàng sủng ái đều dám quát hắn vài câu, hơn nữa trong đám thương nhân nhân gia tiểu phú còn có mấy ca vũ nhạc kỹ, vậy thì đường đường là Thái tử không thể nào cũng không có nhạc công vũ kỹ nào.



Tuy rằng vị Thái Tử này không có thực quyền nhưng bên người vẫn còn có hạ nhân để hầu hạ, nhạc công vũ kỹ có chừng mười hai mười ba người. Nhạc công An Kim Tàng được Lý Đán sủng ái nhất liền đi tới sảnh đường.



An Kim Tàng này khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo xấu xí, người gầy gò, nhưng giọng hát thì cực kỳ trong trẻo du dương, là nhạc công hát cực hay, Lý Đán là thích nghe y biểu diễn nhất.



An Kim Tàng chậm rãi đi lên điện, trên mặt không chút nào vui vẻ mà là đau khổ vô hạn, dưới ánh nến sáng rực đã chiếu rõ thần sắc của y. Mắt thấy Thái tử phi Lưu thị và Trắc Phi Đậu Thị bị mang đi quá mức kỳ quái, tận đến lúc này vẫn không thấy hồi cung chỉ sợ dữ nhiều lành ít, mà Thái Tử lại vẫn ca múa không ngớt, trong lòng An Kim Tàng phẫn uất không ngừng.



Nhưng mà Lý Đán lại như không nhìn thấy mà thản nhiên cười, nói:

- Kim Tàng à, hát một khúc cho ta có hứng uống rượu nào.



An Kim Tàng thở dài trong lòng, hơi khom người trước hắn, lại ra hiệu, mấy nhạc công ở dưới sảnh đường biết y sắp hát liền hạ Sênh Tiêu Cầm sắt trong tay xuống. An Kim Tàng ngửa đầu lặng yên trong điện một lúc lâu, rồi chợt mở miệng hát lên: “Chủng qua hoàng đài hạ... ,”



Lý Đán vừa nghe được câu đầu, liền không khỏi đột nhiên biến sắc, lớn tiếng quát:
- Vâng!



Võ Tắc Thiên lại hỏi:

- Cung nga thân tín bên cạnh họ cũng không chịu khai nhận sao?



Đuôi lông mày của Vi Đoàn Nhi khẽ nhướn lên, lộ ra vẻ đắc ý, nói:

- Bọn họ ngay từ đầu không đồng ý khai nhận, sau khi bị ăn gậy, không chịu đau được, đã có người cung khai rồi.



Ánh mắt Võ Tắc Thiên ngưng lại, lạnh giọng hỏi:

- Thái Tử... cũng biết chuyện này?



Vi Đoàn Nhi do dự một chút, Võ Tắc Thiên vẫn không nhúc nhích ngồi đó, ánh mắt nhìn vào trong kính, nhưng trong mắt dần dần lộ ra hàn quang. Vi Đoàn Nhi lộ vẻ sợ hãi, đáp:

- Lưu Phi và Đâu Phi ở trong cung cúng bái thường xuyên, dùng vu thuật yếm chú Đại gia. Thái Tử...Thái Tử...đương nhiên là biết.



Võ Tắc Thiên nhìn mình trong gương, đuôi lông mày, khóe mắt, khóe miệng, đều thong thả rủ xuống, dần dần hình thành một vẻ mặt lãnh khốc.



Ngón tay hai nữ quan hai bên run rẩy, một người trong đó thất kinh, lúc gỡ xuống đã kéo một chút tóc của Võ Tắc Thiên, liền sợ hãi quỳ xuống, liên tục dập đầu nói:

- Nô tì đáng chết! Nô tì đáng chết!



Võ Tắc Thiên không để ý đến các nàng, chỉ dùng giọng điệu lạnh như băng nói với Vi Đoàn Nhi:

- Sáng sớm ngày mai truyền ý chỉ xuống, mẫu tộc Lưu thị, Đậu Thị lưu đày Lĩnh Nam!



Vi Đoàn Nhi vội vàng đáp ứng một tiếng, nhẹ nhàng hỏi:

- Vậy...Thái Tử?



Võ Tắc Thiên nhặt một hạt trân châu lên, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thụ được sự trơn nhẵn của nó, cúi đầu nói:

- Ngày mai không có triều hội, kêu Lai Tuấn Thần canh ba giờ Tý tới gặp trẫm!



- Vâng!