Say Mộng Giang Sơn

Chương 397 : Ngự giá thẩm án

Ngày đăng: 20:52 18/04/20


Đứa con này của Nhạc Tư Hối tuổi còn trẻ. Cũng chính vì còn trẻ, cho nên vẫn chưa có sự kính sợ với Hoàng đế, chưa sợ hãi đối với việc xúc phạm quân quyền.



Y chỉ nhớ phụ huynh của y chính là bị tên đại bại hoại đó hại chết, nếu y có thể thuyết phục Hoàng đế, tên đại bại hoại như vậy có thể sẽ bị trừng phạt, y và mẫu thân của y còn có cả a tỷ, a muội có thể thoát khỏi việc nô dịch, hồi phục lại thân phận.



Câu nói này của Hoàng đế, hoàn toàn là đang chuẩn bị nghĩ cách cứu y và người nhà của y. Một câu trong hai mươi câu nói vị quan viên kia đã chuẩn bị khiến y nhẹ nhõm, y không cần mình phải tùy cơ ứng biến trả lời câu hỏi của nữ hoàng đế nữa, nên dõng dạc trả lời:



- Thần không có bằng chứng.



Câu nói này vốn không có gì, bời vì chế độ mật báo lúc đó và cả việc buộc tội quan viên của Ngự sử đài đều là có thể nghe tin phong phanh. Chỉ cần ngươi nghe nóithì ngươi có thể tố cáo. Còn về việc có phải là thật hay không thì cứ để quan lại nha môn đi điều tra, không cần ngươi phải cung cấp bằng chứng. Điều này cũng chính là một nguyên nhân khiến cho Võ Tắc Thiên dần dần không coi trọng mật báo nữa.



Nhà ngươi che phòng chiếm cái không gian mái hiên nhà của người ta ta, ngươi bày cái xe kia chiếm chỗ ta bày hàng…, mọi người chỉ cần có chút oán thù riêng liền có thể bịa đặt tội danh để gửi mật báo khiếu nại. Các “vụ án” muôn hình muôn vẻ hao phí rất nhiều nhân lực và vật lực của nha môn.



Nhưng câu nói thứ hai của y đương nhiên không thể xuôi tai như vậy. Y dồn đủ khí ở đan điền rồi nói thật to:



- Chính như Lai Tuấn Thần khống cáo đại thần, cũng căn bản không có chứng cứ.



Sắc mặt của Võ Tắc Thiên lập tức trầm xuống, giả vờ tức giận nói:



- Nhóc con, ngươi có biết vu oan giám họa đại thần, là mắc tội gì không?



Tên tiểu tử họ Nhạc dập đầu lớn tiếng nói:



- Thần nghe phong phanh. Tuy không có chứng cứ nhưng lại cũng không phải vu cáo. Về tội danh, dựa vào quy định của bệ hạ, nghe phong phanh tố cáo, nếu không có thật cũng không bị trị tội, cho nên…thần không có tội.



- Ha ha ha.



Võ Tắc Thiên cười, quay đầu nói với Lý Đức Chiêu:



- Con của Nhạc gia quả là can đảm.


- Giải quyết hậu quả? Ngươi là chỉ...



Lý Chiêu Đức cười khổ nói:



- Bệ hạ! ba vị Tể tướng, cùng ngày vì mưu phản mà vào ngục, thậm chí đã loan tin họ chịu chết truyền ra khắp kinh thành. Bây giờ ai ai cũng biết rồi, nhưng hôm nay lại có một câu: “ tù oan”, mà thả họ ra, Thần lo, điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đối với uy tín của Bệ hạ, uy tín của Triều đình.



Võ Tắc Thiên nghe xong, hơi trầm xuống, trầm ngâm một lát, Bà ta khẽ gật đầu, nói:



- Chiêu Đức suy nghĩ chu toàn, không hổ là Tể tướng. Trẫm biết nên làm thế nào rồi.



Lúc này, nội thị Tiểu Hải vào bẩm báo, hạ giọng nói:



- Bệ hạ! Võ Duy Nghi phụng chỉ, đã đưa Địch Nhân Kiệt và những người phạm tội tới, bây giờ đang ở hành lang đợi gặp.



Võ Tắc Thiên vươn người, nói với Lý Chiêu Đức:



- Đi thôi, hôm nay trẫm ngự tiền thẩm vấn,do phượng các thị lang ngươi, Tể tướng đương triều, chứng nhận cùng Trẫm.



Chính giữa Điện Võ Thành đã thiết lập một khiển án, trái phải đều có hai hàng ghế, bày ra mấy cái văn phong tứ bảo. Sau mấy cái án này là chỗ ngồi. lại có tám tên thái giám cầm nghi thức trong tay đứng ở phía sau. Cao Oánh và lan Ích Thanh cầm quạt long phượng, nghiêm nghị đứng sau án.



Võ Tắc Thiên ngồi vào khiển án xong, đưa tay ngăn lại, ra hiệu Thượng Quan Uyển Nhi và Lý Chiêu Đức lần lượt ngồi. Lục sự do Thượng Quan Uyển Nhi phụ trách, “tồn chứng nhận” do tể tướng Lý Chiêu Đức đảm nhiệm. Xong xuôi tất cả, bà ta mới trầm giọng phân phó:



- Người đâu, dẫn đám tội thần lên điện.



Tiểu Hải vội vã đi ra, đứng trên hành lang tuyên chỉ, Võ Duy Nghi liền dẫn võ sĩ áp giải đoàn người đi vào Điện Võ Thành.



Kể từ khi vụ án xảy ra,sau nửa tháng cuối cùng bọn họ đã được gặp mặt Hoàng đế của mình.