Say Mộng Giang Sơn

Chương 401 : Việc không thể nói với người khác

Ngày đăng: 20:52 18/04/20


Uyển Nhi nhẹ nhàng kéo giấy sang một bên, che cái chân dung kia đia, nói với Phù Thanh Thanh:

- Mời hắn vào. Ồ, lát nữa ta còn có việc muốn ngươi đi làm, ngươi cũng ở lại.



Phù Thanh Thanh đồng ý một tiếng, nhẹ nhàng lướt qua thư phòng của Uyển Nhi, nói với Dương Phàm:

- Đãi Chế cho mời.



Dương Phàm gật đầu, bước vào thư phòng, chỉ thấy Uyển Nhi quần áo trắng tinh, mái tóc đã buộc gọn, cách ăn mặc trang điểm vô cùng duyên dáng đẹp động lòng người nhưng còn sắc mặt lại hơi nhợt nhạt, trong lòng hắn rất đau, vừa định gọi “Uyển nhi”. Chợt nghe thấy tiếng bước chân phía sau, vội ngậm miệng lại.



Nhưng theo làn gió thơm, Phù Thanh Thanh đi vào tha thướt đi lướt qua Dương Phàm, đi tới phía sau Uyển Nhi đứng đó, Dương Phàm thấy thế, biết đây là Uyển nhi cố tình sắp xếp, sợ hắn đề cập tới tư tình giữa hai người, chỉ làm ra vẻ việc công, chắp tay nói:

- Dương Phàm đã phụng chỉ tới, không biết Bệ hạ còn có dặn dò gì?



Thượng Quan Uyển Nhi ngồi bất động, trì hoãn nói:

- Bệ hạ tại sao lệnh cho ngươi nhậm chức ở Hình Bộ, ngươi hiểu ý của bệ hạ chứ?



Dương Phàm đương nhiêu hiểu quyền lực của Tư hình lang trung Hình Bộ lớn thế nào, không cần nói trên thực tế là nhân vật số hai ở bộ Hình, cho dù là một Thị Ngự Sử của Ngự sử đài thôi, chỉ cần có sự ủng hộ của hoàng đế, văn võ toàn triều cũng có thể tôn trọng, chức vụ này tuy ở Lạc Đương kinh thành quan nhiều như mây cũng không coi là quan lớn, nhưng quyền bính lại không bình thường.



Chỉ là trước đó hắn tới giao lưu với Võ Lâm vệ trước, sau đó mới tới Sử quán gặp Uyển nhi, nên chưa kịp suy nghĩ ý của Võ Tắc Thiên, bây giờ trước mặt Uyển nhi, hắn không cần phải suy nghĩ sự tính toán trong lòng mình, liền thản nhiên lắc đầu nói:

- Dương mỗ ngu dốt, không hiểu thâm ý của Bệ hạ.



Uyển nhi nói:

- Hình bộ và Ngự Sử đài là giám sát bách quan của Bệ hạ, tai mắt theo dõi thiên hạ của Bệ hạ. Trước đây, Hình Bộ có Chu Hưng, Ngự sử đài có Lai Tuấn Thần, hai nha môn này vâng theo thánh ý, hoàn thành rất tốt sứ mệnh được giao. Tuy nói Chu Hưng và Lai Tuấn Thần là tư lợi, trước sau đều khiến Bệ hạ thất vọng. Nhưng hai nha môn này dưới sự chủ trì của họ, chấp pháp theo ý chỉ của Bệ hạ, làm tai mắt nhiều mặt cho Bệ hạ cực kỳ xứng chức.



Uyển nhi dừng một lát, mượn cơ hội nói chuyện chăm chú nhìn Dương Phàm, một khắc cũng không nỡ rời ánh mắt đi, tiếp tục nói:

- Hôm nay, Bệ hạ lệnh cho ngươi đảm nhiệm Lang trung tư hình Hình Bộ là có sự mong đợi rất lớn ở ngươi, hi vọng ngươi không phụ thánh minh, tận trách hết sức mình bình phán hình ngục thiên hạ, công chính chấp pháp cho triều đình.



Dương Phàm nghe tới đây, liền hiểu dụng ý của Võ Tắc Thiên. Chu Hưng đã chết, đã cấp đủ một câu trả lời thỏa đáng cho bách quan, Lai Tuấn Thần cũng bị giáng chức lưu đầy, bên cạnh hoàng đế đã không còn tai mắt đắc lực nào, Hoàng đế đây là có ý bồi dưỡng hắn, chỉ cần hắn muốn, rất nhanh hắn có thể có được quyền lực mạnh như Chu Hưng và Lai Tuấn Thần.



Tin tức chợt tới này khiến Dương Phàm không khỏi rơi vào chấn động, phía sau nhiệm vụ này có một ý nghĩa trọng đại sau lưng, hắn không cần suy nghĩ cũng có thể hiểu. Nhưng bây giờ còn không phải lúc cẩn thận nhấm nuốt tư vị trong đó, hắn không dễ gì mà vào cung được một chuyến, nếu hôm nay không thể tâm sự cùng Uyển Nhi, đợi sau khi hắn nhậm chức ở Hình Bộ rồi, muốn gặp lại Uyển nhi cũng khó như lên trời.



Hắn nhìn Uyên nhi một cái, trầm giọng nói:


Thượng Quan Uyển Nhi không kìm nổi nữa, quay người bổ nhào vào lòng hắn, nước mắt cuồn cuộn, nhanh chóng làm ướt vạt áo hắn.



Dương Phàm giữ lấy hai vai nàng, vội vàng hỏi:

- Rốt cuộc muội đã thề độc cái gì, mau nói cho ta biết.



Thượng Quan Uyển Nhi buồn bã nói:

- Vô dụng! Huynh nhất định đã biết việc Tiểu Man thề, không sai! Cô ấy đã tự nghĩ ra lời thề của mihf, cô ấy rất thông mình. Còn ta…ta ngốc quá, chỉ biết làm theo lời dặn dò của Thái Bình, thề độc đúng từng chữ một, ta…ta tự mua dây buộc mình, tự pha trà độc cho mình...



Dương Phàm sốt ruột nói:

- Rốt cuộc là muội rút đã thề độc gì, ít nhất phải nói ta nghe, được không?



Thượng Quan Uyển Nhi chỉ khóc mà không nói, tay Dương Phàm có thêm vài phần lực, buộc nàng ngẩng đầu, từng chữ một nói:

- Nói cho ta biết.



Uyển nhi thấy trong mắt Dương Phàm như phóng hỏa, không khỏi có chút sợ hãi, đành thất thồ nói:

- Cô ta…cô ta ép muội thề độc, nếu muội vi phạm lời thề, sau này ở cùng huynh, vậy thì…



- Vậy thì sao?



- Vậy thì bị trời giáng thần phạt, khiến huynh bị đột tử, xương cốt chia lìa, mãi mãi không được siêu sinh.



Dương Phàm nghe xong giật mình đứng đó. Hắn không ngờ Thái Bình công chúa lại bắt Uyển nhi lấy mình ra để thề, Uyển nhi yêu hắn vô cùng, nếu để Uyển nhi thề độc, một khi vi phàm lời thề Uyển nhi sẽ thế nào, Uyển nhi vì hắn ngay cả chết cũng không sợ, e là còn thật chưa chắc sẽ tuân theo lời thề, nhưng Thái Bình công chúa muốn đảm bảo, nên lấy mình ra để bắt nàng thề, như vậy nàng bất luận thế nào cũng không dám vi phạm.



- Lý Lệnh Nguyệt.



Dương Phàm cắn răng nói, từ từ nắm chặt tay. Uyển nhi khóc nói:

- Lang quân, Uyển nhi đã là của huynh, đời này kiếp này không thể ở cùng với lang quân, Uyển nhi cũng sẽ giữ thân như ngọc vì lang quân, từ một tới cùng. Uyển nhi không muốn hại huynh, lang quân, huynh…, huynh hãy đi đi.