Say Mộng Giang Sơn
Chương 41 : Người tình nguyện mắc câu
Ngày đăng: 20:46 18/04/20
Dương Phàm bước thẳng vào, cực nhanh nhìn lướt qua xem xét tình hình trong quán.
Bàn phía tây có bảy tám nam tử đầu đội mũ, khoác trên người áo bào,
đang vui vẻ uống rượu. Trên bàn bọn hắn bày một cái mời rượu của người
Hồ, làm bằng sứ, giống như con lật đật của người nước ngoài, tóc đỏ, mắt xanh, mũi nhọn. một tay chỉ phía trước. Cầm cái người sứ này quay một
vòng đợi nó dừng lại, tay chỉ hướng ai, người đó bị phạt một chén rượu,
những người còn lại vỗ tay mừng rỡ, uống rượu vô cùng say sưa, thích
thú.
Chỗ ngồi phía đông có hai thương nhân ngồi đối
diện nhau, dùng bình phong quây quanh ba mặt chỉ trống mặt hướng về sân
khấu, trên bàn bày một chút đồ nhắm, bên cạnh có hai nữ nhân người Hồ
dáng người mảnh mai, dung mạo xinh đẹp đang ân cần, niềm nở gắp thức ăn, mời rượu. Hai người ngồi đối diện là hai thương nhân người Hồ đang thấp giọng rì rầm nói chuyện, dường như đang bàn chuyện kinh doanh.
Dương Phàm không có thời gian nhìn nhiều, cùng Thiên Ái Nô đến ngồi ở
chỗ gần sân khấu nhất, đầu tiên gọi tiểu nhị đưa đến tấm bình phong vây
quanh ba mặt, lúc này Thiên Ái Nô mới tháo mũ xuống, dáng tha thướt mà
ngồi xuống ghế.
Dương Phàm ngồi ghế bên cạnh đối diện với Thiên Ái Nô thấp giọng nói:
- Chúng ta tới hơi sớm, họ Liễu còn chưa tới.
Thiên Ái Nô cúi đầu nói:
- Chỉ cần hôm nay hắn đồng ý đến là được, sẽ có cách khiến hắn quan
tâm, loại đàn ông như hắn chỉ cần đưa tới thứ hắn quan tâm, thực hiện
một kế sách nhỏ là có thể khiến hắn ngoan ngoãn làm theo?
Dương Phàm cười khổ nói:
- Thi triển kế sách nhỏ? Đã nhiều ngày nay tiêu tốn không biết bao
nhiêu. Chỉ riêng con báo kia hai ngày nay ăn thịt còn nhiều số thịt ta
ăn một năm..
Thiên Ái Nô ha ha mà nói:
-
Những ngọc ngà châu báu đó vốn ta tặng cho ngươi để cảm ơn, ngươi hào
phóng như vậy, chi bằng đem ra giúp bằng hữu khó khăn, ta không ngại lấy hết của ngươi đem nó tiêu hết, không phải nghĩa khí thanh danh ngất
trời?
Dương Phàm làm ra một bộ dạng rất đau lòng thở ngắn than dài mà nói:
- Từ giờ về sau nếu ngươi có thể giúp ta tiết kiệm một chút, chắc chắn cũng sẽ không mất chút thể diện nào.
Rượu nho, Bát vàng uống rượu, nữ nhân mười lăm ngựa chở đồ…
Đây là đang nói đến một vị thiếu nữ mang theo đồ cưới xuất giá về nhà
chồng, nàng mang theo đồ cưới là rượu nho và bát vàng uống rượu. Bát
vàng uống rượu là dùng vàng ròng mà chế ra, ngụ ý rằng rượu nho thượng
hạng đắt tiền chỉ có đồ bằng vàng mới có thể sánh cùng.
Ở “Trâm túy lầu” lúc này nổi tiếng nhất là rượu Kiếm Nam Xuân, Phú Bình Xuân để lạnh và các rượu danh tiếng khác đều có bán, rượu nho các loại
cũng đầy đủ như nhau. Hôm nay chủ quán lại còn nói hũ rượu này hơn cả
những loại rượu danh tiếng ở trong quán, làm kinh động khắp bốn phía.
Chỗ bảy, tám danh sĩ đang ngồi đã có người nhanh chóng hỏi han:
- Rượu này rốt cuộc hay ở chỗ nào, giá cả bao nhiêu?
Một giọng nữ nhân vang lên:
- Lấy cho ta một cốc!
Giọng nói vừa vang lên, cả bốn phía đều im lặng. Tuyệt nhiên không hỏi
giá cả, trực tiếp gọi người đưa qua cho hắn một cốc, ở “Trâm túy lầu”
này không phải ai cũng dám làm như vậy.
Người đang nói đúng là Diêu phu nhân. Diêu phu nhân thường đến “Trâm túy lầu” này,
thích rượu ngon, càng thích rượu nho. Dương Phàm đã dò hỏi được chuyện
này. Hôm nay Diêu phu nhân đến “Trâm túy lầu” ăn tiệc uống rượu, hắn vì
sợ ném chuột vỡ đồ nên đã sai khiến Sở Cuồng Ca trước đó cho thủ hạ tìm
hiểu rõ ràng.
Đông Linh cúi người cười nói:
- Diêu phu nhân là khách quen của quán ta, nhưng có điều tiểu lão nhân ta không đáp ứng được yêu cầu này. Vị gửi bán rượu này có một yêu cầu.
Khách nhân trả tiền mới được dùng. Bởi vậy dặn tiểu lão nhân hũ rượu
ngon này phải đấu giá, ai trả cao nhất thì thuộc về người đó, tiểu lão
nhân được người ta nhờ vả không dám làm khác.
Thời đó
bất kể kinh doanh mua bán vẫn dựa trên thái độ làm người, tất cả đều đặc biệt chú trọng một chữ “Tín”, người thất tín có thể chỉ coi trọng tiền
cũng có khối người.
Đông Linh nói lời này, cả đám khách nghe được đều liên tiếp gật đầu. Diêu phu nhân cũng không phản bác, liền ngạo nghễ nói:
- Nếu như thế, ngươi cũng không phải thừa nước đục thả câu. Nào bắt đầu đi, ta cũng muốn xem, nơi này ai có thể trả giá cao hơn ta!