Say Mộng Giang Sơn

Chương 43 : Hồ xoáy vũ

Ngày đăng: 20:46 18/04/20


Đông Linh hoa chân múa tay vô cùng vui sướng, thân hình vừa lui một bước dẫm phải ngay chân nữ nhân người Hồ, khiến Hồ cơ đau đến nỗi kêu ai lên một tiếng khiến Đông Linh sợ hãi vội vã quay người đỡ lấy hũ rượu trong tay nàng nói:



- Cẩn thận một chút, đây chính là một trăm ngàn đồng, nếu ngươi làm vỡ nó liền bắt ngươi đi gán nợ!



Hồ cơ kia nghe xong sợ hãi vội vàng ôm chặt hũ rượu vào lòng, thể hiện bộ dạng dũng cảm, hũ còn người còn, hũ mất người mất.



- Phu nhân ta thấy…. Hay là thôi đi, chỉ là một hũ rượu, sao đáng giá nhiều tiền như vậy.



Vừa mới rồi trên sân khấu Liễu Quân Phan thừa dịp mọi người đang chú ý đến gian phòng kia liền đưa mắt nhìn xuống dưới, ngượng ngùng đến bên Diêu phu nhân nhỏ giọng khuyên nhủ.



Diêu phu nhân không để ý tới, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Ái Nô, rất nhanh nắm chặt hai tay kêu lên:



- Một trăm hai mươi ngàn đồng!



Hận một nỗi là ả tăng giá hai mươi ngàn đồng mà chả có ai thấy chấn động, tất cả nín thở nhìn qua bên phía gian phòng kia chờ cô gái tăng giá. Thiếu nữ không phụ sự mong đợi của mọi người, âm thanh kia lại giòn giã vang lên:



- Hai trăm ngàn đồng!



Toàn bộ mọi người không ai nói một lời, không phải giá này không đủ cao mà là vì không thể ngờ giá cao quá mức, khiến các đại gia tâm trí có chút sững sờ.



Thiên Ái Nô đương nhiên không sợ giá này, hũ rượu ngon vốn là của nàng đem đến, cho dù có hô lên đến mười triệu đồng nàng cũng không tổn thất gì, thật ra chỉ phải trả cho chủ quán Đông Linh kia có năm trăm đồng thôi, nàng sợ cái gì?



Diêu phu nhân mặt biến sắc, hai vai xuôi, hơi thấp người xuống.



Trong tửu quán lúc này tất cả mọi người mới ồn ào, âm thanh như một cơn lốc xoáy truyền ra, cũng không biết ai đã va vào vỡ cả chén, làm rơi cả bầu rượu, có người còn đứng lên nhìn, không thể đứng yên, ngã bổ vào gian bình phong, khiến tấm bình phong đổ nhào xuống đất.



Tại thành Lạc Dương chuyện thi đấu với nhau tiền bạc, sự giàu có chả lạ lùng gì. Nghe nói mùa hè nắng chói chang thì từng có công tử ở bên sông Lạc Thủy hóng gió thuận tay liền tháo ngọc quý trên đai lưng quăng xuống sông, sai tên nô bộc Côn Luân thông thạo bơi lội xuống nước mò. Sông Lạc Thủy vừa sâu, nước vừa chảy xiết, ngọc quý rơi xuống nước làm sao có thể dễ dàng mò lên được, Mười viên rơi xuống thì đến chín viên không tìm được.



Chuyện kia dù sao cũng chỉ là nghe đồn vậy, lúc này hai trăm ngàn đồng một hũ rượu mới thực sự là tận mắt nhìn thấy. Việc này với ném ngọc xuống nước có gì khác nhau?



Thiên Ái Nô khẽ mỉm cười phân bua nói:



- Khả nhi, đi mang về đây.



Khả nhi nàng gọi chính là tiểu tỳ áo xanh. Cô bé đó dung mạo cũng lay động lòng người, chỉ có điều chỉ số thông minh dường như có một chút…., cho nên không có ai muốn thuê nàng làm việc. Thiên Ái Nô ngược lại thích giữ nàng bên mình, không hiểu chuyện thì sẽ không nhiều chuyện. Quả là vậy, khi nàng cùng Dương Phàm bàn luận công việc cũng không cần quá mức cẩn thận.
Thiên Ái Nô nhếch khóe môi lên nói:



- Hóa ra ngươi đang ở đấy mà ngồi buồn, ngươi là nam nhân nên cảm thấy khó chứ với ta mà nói dễ như trở bàn tay!



Dương Phàm nói:



- Cao nhân có diệu kế gì?



Thiên Ái Nô cầm chén rượu trong tay uống cạn một hơi, nhẹ nhàng đặt chén xuống bàn nói:



- Ngươi xem ta!



Rồi nhẹ nhàng hất vạt áo đi ra ngoài.



Dương Phàm không biết nàng định đi đâu. Thiên Ái Nô một bước tiến thẳng lên khán đài. Tất cả khách đang uống rượu đột nhiên chấn động, biết vị nữ khách này uống đến cao hứng muốn lên đài múa rồi.



Vừa rồi có vài khách uống rượu đã nhìn được dung nhan của nàng, thấy nàng xinh đẹp lay động lòng người, kiều diễm dịu dàng, giống như đóa hoa trước gió. Nếu nói về dung mạo, Hồ cơ trên đài cũng có điểm khác biệt, nhưng so với nàng rõ ràng còn kém vài phần. Thêm nữa các khách nhân chỉ biết ở gian phòng đó có nữ nhân ra tay hào phóng, bây giờ mới nhìn thấy rõ dung mạothật của nàng.



Hồ cơ ca múa thì ngày nào cũng có thể tới xem, chứ nữ nhân giàu có, gia đình đàng hoàng, ra tay hào phóng như vậy, nếu không phải hôm nay nàng uống rượu say, làm sao được xem nàng múa hát. Cả đám khách uống rượu liền trầm trồ khen ngợi. Lúc nãy vừa mới được xem một màn tranh đấu, giờ lại được xem người thắng cuộc biểu diễn múa, hôm nay đến đây thật không uống công.



Sáu Hồ cơ kia vừa thấy vị nữ khách cao hứng mà đi lên đài, liền rất hiểu ý múa lui về phía sau chừa lại một chỗ trống lớn. Thiên Ái Nô dường như hơi say rượu, chân bước không vững. Dương Phàm nhìn không khỏi lo lắng. Thiên Ái Nô đứng thẳng lên quay lại dịu dàng nhìn hắn, đôi lông mày nhướng lên, bộ dạng hưng phấn, không nói gì khẽ cười thật đáng yêu.



Nàng theo nhịp trống hơi chuyển động đung đưa thân mình chờ khúc nhạc tiếp theo. Điệu Hồ xoáy vũ này nhạc đệm tiết tấu thanh thoát, mạnh mẽ, có lực là do trống Hạt (Trống Hạt: thuộc tộc người Hung Nô thời xưa, sống ở phía nam tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc), cái mõ và nhạc cụ gõ tạo nên. Bên cạnh sân khấu nhạc công thấy khách nhân lên khán đài cũng cảm thấy hứng thú, ngay lập tức dạo một khúc nhạc, nhạc khúc Hồ xoáy vũ một lần nữa tấu lên.



Nghe theo tiếng đàn, tay dựa theo tiếng trống.



Tiếng đàn vang lên một tiếng, Thiên Ái Nô giơ hai tay lên cao.



Tay áo đổ xuống lộ ta nửa cánh tay trắng ngần khiến mọi người thấy rõ cánh tay mảnh mai, trắng ngần động lòng người, cả thân mình Thiên Ái Nô như tuyết bay trong gió, bắt đầu múa.



Bởi vì động tác đẹp, lòng người theo điệu múa mà phiêu nhẹ như bay.



Thiên Ái Nô khi thì giống như đóa hoa tuyết trong không trung phiêu diêu, khi thì như cành cây rung rinh trong gió, đường cong trên cơ thể đẹp mê người. Trong khi múa xoay tròn, vẻ đẹp của nàng hiện ra hoàn mỹ.