Say Mộng Giang Sơn

Chương 422 : Kiêu binh trị tên văn sĩ lưu manh

Ngày đăng: 20:52 18/04/20


- Uy~ vũ~



Vài tên nha dịch đứng thưa thớt hai bên công đường ngừng hô, phong hỏa côn dậm trên mặt đất, lộn xộn rầm rầm không có nhịp điệu gì. Dương Phàm mặc quan bào quần áo mới tinh từ sau tấm bình phong đi ra, Phùng Tây Huy sắc mặt xanh lét vội vàng nghênh đón, môi run run mà nói:

- Lang Trung, ngươi xem! Này… này… Khinh người quá đáng rồi!



Dương Phàm nhìn lướt qua tình hình trên công đường, trong lòng không khỏi phẫn nộ, gặp “Chước song đại phủ” Bì Nhì Đinh, dường như phải xem bản thân hắn hôm nay thế nào rồi. Hắn hít một hơi thật dài nhanh chóng bình tĩnh trở lại, vẻ mặt hòa nhã vui vẻ mà nói:

- Đã xảy ra chuyện gì?



Phùng Tây Huy chỉ ra phía trước nhà, ngón tay kia trên không trung còn hơi hơi run rẩy mà nói:

- Bọn nha dịch đứng… đứng ở đây, hơn một nửa không tới, đều nói là đột nhiên sinh bệnh cấp tính. Mà ngay cả Thư lại ghi chép cũng không đến đủ, cũng nói là bị bệnh cấp tính, bọn họ đây là…



- Ha hả a, đừng nóng vội, đừng nóng vội!



Dương Phàm vỗ vỗ bờ vai của gã, cắn chặt răng cười, hắn cười híp mắt đi lên bậc thang, đi tới phía sau bàn xử án, hai tay vịn lấy bàn, nhìn xung quanh, chậm rãi ngồi xuống.



Dương Phàm đặt hai tay lên bàn nhẹ nhàng gõ một hồi, trong lòng đã có chủ ý, khóe miệng liền hơi hơi mỉm cười, âm thanh thật sự khoan dung cất lên:

- Ban trưởng đâu!



- Ty chức đây!



Một người là Ban trưởng nha dịch đứng ra, khom người nói:

- Lang Trung, ty chức là phó Ban trưởng Viên Hàn, Ban trưởng tên là Mạc Cầu.



- Ồ Viên phó ban trưởng, Mạc ban trưởng chưa đến quản lý các chư vị công sai, đều đi đâu vậy?



Tần phó ban trưởng ôm phong hỏa côn trong ngực, chắp tay hướng về phía hắn nói:

- Hồi Lang Trung, Mạc ban trưởng và các chư vị huynh đệ bị bệnh dịch, trên thổ dưới tả, không có cách nào chấp hành công vụ, cho nên xin nghỉ dưỡng bệnh.



Dương Phàm hơi hơi nhăn đầu lông mày, nói:

- Việc này, bản quan sao lại không biết?



Viên phó ban trưởng do dự một chút, lại nói:

- Hồi Lang Trung, đám người Mạc ban trưởng đã xin Trần Lang Trung cho nghỉ ngơi rồi ạ.



- Ah…



Dương Phàm chợt bừng tỉnh ngộ ra, quay đầu hỏi Phùng Tây Huy:

- Phùng chủ sự, Hình bộ ta trước đây đã từng có chuyện nhiều quan lại nhỏ và sai dịch đồng thời nhiễm bệnh chưa?



Phùng Tây Huy tức giận nói:
Hình bộ Ti phó ban trưởng kiêm thay mặt ban trưởng Viên Hàn do dự hỏi:

- Lang Trung, chúng ta đã thăng đường, có thẩm án không?



Dương Phàm nói:

- Nhân chứng không được đầy đủ, ngay cả mọi người làm việc trong nha môn cũng không được đầy đủ, còn thẩm án cái gì?



Dương Phàm trở lại đằng sau bàn xử án, nhìn hai bên tuy rằng thưa thớt, nhưng vô tình đã đứng thẳng tắp, cứ tựa như cái cán cây thương của nha sai, cầm Kinh đường mộc lên, “Ba~” một cái mà vỗ, giọng hiên ngang quát

- Bãi đường!



- Ôi!



Kinh đường mộc “Chụp” xuống, Dương Phàm làm như không cẩn thận đỡ lấy eo, ấn đường nhíu lại, tay nắm chặt, tay kia giúp đỡ sau lưng, chậm rãi mà ngồi xuống sau bàn.



Phùng Tây Huy và Viên Hàn vội vàng tiến lên trước một bước, căng thẳng hỏi:

- Lang Trung ngươi làm sao vậy?



Dương Phàm lấy tay vuốt vuốt, một lúc sau mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nói:

- Bản quan bỗng nhiên choáng váng, trong ngực muốn nôn, chỉ sợ… cũng là nhiễm dịch bệnh rồi.



- À?



Phùng Tây Huy và Viên phó ban trưởng lập tức choáng váng.



Dương Phàm vụt đứng dậy, nghiêm mặt nói:

- Các ngươi mau lui xa một chút, khỏi bị lây bệnh từ bản quan! Bản quan phải làm gương cho tốt, lập tức cách ly! Để phòng ngừa lây nhiễm cho Thị Lang, bản quan sẽ không đi đến chỗ Thị Lang xin nghỉ. Các ngươi thay ta nói với Thôi Thị Lang một tiếng, bản quan về nhà, cả nhà đi cách ly!



- Lang Trung…



Phùng Tây Huy và Viên phó ban trưởng giương mắt mà nhìn Dương Phàm sải bước rời khỏi công đường, hất tay áo Long mã, nhanh nhẹn mà đi, coi hình dáng hùng hổ, nào có nửa điểm có thể bị nhiễm bệnh.



Phùng Tây Huy liếc mắt nhìn Viên ban phó một cái, lẩm bẩm:

- Chuyện này, có lẽ làm quá không?



Viên ban phó cảm khái nói:

- Thật sự là chuyện lớn đó a!



Thư lại kia cầm bản tường thuật của Dương Phàm “Năm điều Hình Bộ phòng dịch” cũng không chạy đến chỗ Thôi Thị Lang, y nửa đường thì lén chạy đến Hình Bộ Ti, xông vào phòng của Trần Đông, vội vàng nói:

- Trần Lang Trung, loạn lớn á…, chuyện này lại thành loạn lớn rồi!