Say Mộng Giang Sơn
Chương 445 : Tiểu A Nô ưa xấu hổ
Ngày đăng: 20:53 18/04/20
Ngày hôm qua, sau khi đã gặp được A Nô Dương Phàm cũng không hề vội vã đến am tìm nàng, là vì hắn nghĩ phải giải quyết "vụ án Lương vương bị ám sát" trước đã, nếu không thì Đường Túng cứ dẫn theo đám sai nha phủ Lạc Dương cả ngày kè kè bên cạnh, há chẳng phải ảnh hưởng đến kế hoạch lớn theo đuổi nữ nhân của hắn sao.
Sau khi đã suy nghĩ ổn thỏa phải giải quyết "vụ án Lương vương bị ám sát" như thế nào, Dương Phàm lại suy nghĩ một chút xem nên làm sao để khiến A Nô thay đổi suy nghĩ. Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Phàm cảm thấy cũng chỉ còn có thể dùng cái cách mà cổ nhân vẫn thường dùng... -"liệt nữ sợ triền lang", câu châm ngôn mà cổ nhân đã lưu truyền mấy ngàn năm, tất phải có cái lý của nó.
Bởi vậy, hôm nay sau khi trông thấy A Nô, nếu nói Dương Phàm gần như đã làm một loạt trò hề, thì đó đều là do hắn hao tâm tổn huyết suy nghĩ ra. Dương Phàm mắt thấy A Nô bị hắn chọc cho vừa buồn cười vừa tức giận, càng biết rằng sự phòng bị của A Nô đã có chút buông lỏng, hắn đang nghĩ phải nhân lúc còn nóng mà rèn sắt thì Định Tính sư thái bỗng nhiên dẫn theo một đám lão ni cô, trung ni cô, tiểu ni cô đến tìm.
Đám ni cô vây tròn xung quanh Dương Phàm, Định Tính sư thái chắp tay trước ngực nói:
- Túc hạ đã nắm giữ pháp chỉ của hộ quốc pháp sư, đương nhiên là tăng trực của phật gia ta. Nhưng không biết tăng trực quá bộ đến bổn am, có ý muốn gì?
Thiên Ái Nô vội vã quay sang Định Tính sư thái hành lễ:
- Đệ tử tham kiến sư phụ!
Định Tính sư thái vừa gật gật đầu vừa uy nghiêm nhìn về phía Dương Phàm. Dương Phàm bình tĩnh nói:
- Sư thái chắc là trụ trì của bổn am? Thực không dám giấu, Dương mỗ cầm pháp chỉ của Hoài Nghĩa sư phụ đến đây, tuy mang danh tăng trực, nhưng không phải là để kiểm tra đối chiếu tăng vụ của quý tự, mà chỉ là vì đuổi theo vị nương tử bỏ trốn này của tại hạ mà thôi!
- Nương tử bỏ trốn?
Chúng ni cô xôn xao. Định Tính sư thái khẽ kinh ngạc, vội vàng hỏi:
- Ai là nương tử của ngươi?
Dương Phàm chỉ vào Thiên Ái Nô nói:
- Dĩ nhiên là nàng ấy rồi!
Thiên Ái Nô vừa tức vừa vội, gào lên:
- Không phải thế! Con với hắn chẳng có quan hệ gì cả!
Dương Phàm xòe hai tay ra, vẻ bất đắc dĩ nói:
- Ôi phụ nữ, toàn nói một đằng nghĩ một nẻo, các vị sư thái hẳn cũng hiểu rõ.
Định Tính sư thái cùng các lão ni cô, trung ni cô, tiểu ni cô đều nhất tề im lặng.
- Dương Phàm, ngươi câm miệng lại cho ta!
Còn nhớ có một lần lúc hắn ở đây, cũng là một ngày mùa thu giống như bây giờ, hôm đó mưa thu triền miên không ngớt.
Hôm nay trời không mưa, nhưng vẫn là bờ hồ ngày xưa, nửa hồ đầy sen thu , chỉ có điều bên cạnh đã thiếu đi một thiếu nữ áo xanh pha trà, dưới hành lang bên bờ hồ cũng đã thiếu đi một thiếu niên anh tuấn hiên ngang bước qua.
Lúc đó, nam tử ấy từ dưới hành lang bước đến, thiếu nữ kia từ bên cạnh lướt qua cửa sổ. Mà nay, nàng cuối cùng lại giống như chú én linh động vụt qua mặt nước, một đi không trở về.
Khương công tử thở dài, bỗng nhiên có chút mong muốn được uống trà.
Chợt có tiếng gõ cử vang lên ba tiếng, rồi dừng lại, Khương công tử nhàn nhạt nói:
- Mời vào!
Cửa kéo ra, Lục Bác Ngôn nhẹ nhàng tiến vào, thõng tay đứng đó, khẽ nói:
- Công tử định lúc nào gặp hắn, lão nô sẽ đi chuẩn bị ổn thỏa.
Khương công tử thản nhiên nói:
- Ngày mai.
Lục Bác Ngôn khẽ nhíu mày, do dự một lát mới nhắc nhở:
- Công tử! E rằng trong triều sẽ sớm xuất binh.
Khương công tử không trả lời, chỉ xếp bằng tĩnh tọa, khiến cho người ta cái cảm giác mạnh mẽ rắn rỏi như một cây trúc thẳng tắp.
Lục Bác Ngôn khom khom người, lui ra ngoài với bộ dạng âu lo.
Khương công tử trầm mặc một hồi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về "Thiên đường" phía xa. Photượng phật khổng lồ trong Thiên đường đang nhìn xuống thành Lạc Dương, vẻ mặt điềm đạm, giống như Khương công tử của thời khắc này.
Ánh tịch dương chiếu rọi trên khuôn mặt pho tượng Phật, kim quang xán lạn. Nhưng bức đại phật đương đắm chìm trong ánh hoàng hôn ấy, chung quy vẫn mang lại cho người ta cảm giác về tuổi xế chiều.
Khương công tử mỉm cười, tự nhủ:
- Đại thế nếu đã không thể nghịch lại, vậy thuận nước đẩy thuyền thì sao?