Say Mộng Giang Sơn
Chương 458 : Tử trạch uyển
Ngày đăng: 20:53 18/04/20
Thái Bình Công chúa lặp lại như muốn nhai nát những lời này của Dương Phàm, dần dần hiểu ra cái gì đó, nàng ngẩng đầu nghiêng lưng nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi cảm thấy chúng ta còn có cơ hội?
- Ngươi quan tâm sẽ bị loạn, chẳng lẽ không chú ý tới, tuy Hoàng đế chọn Võ gia, nhưng vẫn chưa quyết định cụ thể là ai sao.
Hiện Võ gia có hai người, một người phụ trách á hiến, một người phụ trách chung hiến, có thể thấy được ngôi vị Thái tử này nhất thời vẫn chưa được xác định. Chuyện quyết định rồi còn có vấn đề phát sinh, huống chi là còn chưa quyết định.
Thái Bình Công chúa nói:
- Nhưng mặc kệ cuối cùng mẫu hoàng chọn ra ai trong số hai bọn họ, kết quả của chúng ta vẫn giống nhau
- Phàm là được việc, một nửa dựa vào cố gắng, một nửa nhờ thiên ý, khi nó còn chưa xảy ra, bất luận chuyện không ngờ nào cũng có thể xảy ra. Ngươi có thể tưởng tượng một kẻ ăn xin áo rách quần manh cơm ăn không no của mười năm trước hôm nay lại cao cư triều đình, là Hình Bộ Lang trung sao?
Thái Bình Công chúa cười phì một tiếng, tâm tình nặng nề cũng trấn tĩnh lại, trêu:
- Hiện tại ngươi chỉ là một Lang trung, còn chưa nói tới cao cư triều đình đâu.
Nàng nghĩ một chút lại nói:
- Ngươi nói cũng có lý, một ngày còn chưa thực sự xảy ra chuyện, chưa chắc đã phát sinh ra chuyện không ngờ. Nếu hiện tại ta buông tay thì nó sẽ trở thành hiện thực.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Ngươi hiểu được là tốt rồi, ta quay về đây. Còn chuyện ngươi muốn phủi sạch quan hệ với ta…
Dương Phàm cười khổ:
- Ý tốt xin nhận, nhưng chuyện này thì thôi đi. Về ý kiến của mọi người, chuyện muốn gặp, cho dù là Chính sự đường phủ nhận cũng vô dụng. Có nhiều thứ càng giặt càng sạch, có nhiều thứ càng tô càng đen, vẫn là thuận theo tự nhiên đi!
- Người ta nói về thâm tình Lục Châu với huynh, lang quân lại cảm thán cái gì vậy?
Dương Phàm nói:
- Nàng là nữ nhân, nghĩ đến đương nhiên là thâm tình của Lục Châu. Ta là nam nhân, nghĩ đến cũng là cả đời quang vinh của Thạch Sùng, nhất là nghĩ đến tranh đấu triều đại Lý Võ, đấu tranh điên cuồng, lại càng thêm cảm thán mà thôi.
Thượng Quan Uyển Nhi lắc đầu:
- Lang quân thật ra là một ngoại tộc, chuyện nhà đế vương không thể nói. Văn võ trong triều một đám tóc trắng xóa, tuổi một đống, cũng còn phải cố gắng đi lên, biết rõ địa vị càng cao phiêu lưu càng lớn, cũng không chịu buông tay. Lang quân còn trẻ đã là quan ngũ phẩm, có thể ói là tiền đồ vô lượng, sao lại sa sút khí phách tinh thần như vậy?
Dương Phàm mỉm cười, nói:
- Cảm thán thì cảm thán, chuyện ta vẫn phải làm. Ta chỉ nghĩ, một người khi còn trẻ, hoặc là vì danh lợi, hoặc là vì chí hướng, cố nhiên đều sẽ có tranh đấu, mà khi tuổi đã già, vì hậu danh, vì con cháu, sợ rằng còn khao khát danh lợi hơn cả khi còn trẻ.
Dương Phàm nhẹ nhàng hôn lên má Uyển Nhi, dịu dàng nói:
- Chúng ta còn trẻ, là lúc nên tận hưởng lạc thú trước mắt, đợi tới khi chúng ta có con có cái, có vướng bận, sẽ cố gắng giao tranh vì bọn nhỏ cũng không muộn.
Uyển Nhi nghe nói vậy, sắc mặt nhất thời buồn bã, Dương Phàm thấy, không khỏi hối hận lỡ lời.
Uyển Nhi đang được nữ Hoàng đế sử dụng, không được tự do. Phụ tộc và mẫu tộc của nàng đã từng đối nghịch với nữ hoàng, chịu đủ hãm hại, mặc dù nàng chỉ là một nữ lưu yếu đuối, hiện giờ cũng là cây đại thụ che gió che mưa của phụ tộc mẫu tộc, điều này đã trói buộc nàng rất nhiều, đến nỗi mỗi lần hai người hẹn hò cũng giống như Ngưu Lang Chức Nữ, còn phải nhờ Thái Bình Công chúa nối cầu hỉ thước cho bọn họ.
Đối với một nữ nhân, sống trên đời này, chuyện quan trọng nhất là có một nam nhân để yêu, rồi sinh con dưỡng cái cho nam nhân này. Hai điều thiếu một, đối với cuộc đời của nàng đều là tiếc nuối vĩnh viễn không thể bù đắp. Hiện giờ ngay cả hẹn hò cũng khó như vậy, đừng nói đến sinh con dưỡng cái, nói điều này ra không phải càng khiến nàng thương tâm sao?
Dương Phàm vội vàng cười ha hả:
- Nàng xem, ta và nàng gặp gỡ vốn là chuyện rất vui, sao lại ở đây nghĩ này nghĩ nọ, lo lắng cho cổ nhân chứ? Trong Kim Cốc Viên này, truyền thuyết nổi danh nhất chính là Lục Châu nhảy lầu, Lục Châu trung trinh, Thạch Sùng thâm tình, tán dương thiên cổ. Nhưng ta cảm thấy chuyện không phải như vậy.