Say Mộng Giang Sơn
Chương 47 : Khiêu chiến
Ngày đăng: 20:46 18/04/20
Trên cát là hai lực sĩ đang ở đô vật.
Mặt cát được trải một tấm thảm để làm sân đấu. Trên hông của hai lực sĩ đều quấn một tấm vải bố, đầu vấn một chiếc khăn, còn lại thì trên người không một mảnh vải nào khác che thân. Hai lực sĩ này đều có thân hình béo mập, đều có sức lực mạnh mẽ đáng khâm phục, khiến cho tấm thảm dưới chân không ngừng biến dạng theo từng động tác của họ.
Xung quanh đó, đám gia phó và thị nữ đang vô cùng hưng phấn và kích động trước cảnh đấu vật. Bên trong khu đấu, phu nhân Diêu thị và mấy vị phu nhân có quan hệ thân thiết với nàng, người nằm người ngồi vừa ăn trái cây vừa cười đùa vui vẻ, xôn xao bàn tán về trận đấu.
Quan hệ giữa Liễu Quân Phan và Diêu thị, mấy người họ đều biết rõ, bởi thế nên trước mặt họ, hai người không cần phải ý tứ hay giấu giếm gì cả. Liễu Quân Phan ngồi trên chiếu, để Diêu phu nhân gối lên đùi mình, tỉ mẩn bóc từng trái nho rồi ân cần đút cho nàng.
Mấy gã hào nô bên chỗ Dương Phàm theo chủ thị của Sở Cuồng Ca, dần tiến tới sân đấu, ra sức chỉ trỏ, bình luận. Hai đô vật vừa thấy có thêm người tới xem thì chiến đấu lại càng hăng máu hơn.
Hai gã này cũng không phải là những đô vật chuyên nghiệp mà chỉ là hai gia nô nhà quyền quý mà thôi.
Ở thời này, đánh ngựa bóng, đá cầu, đô vật, du săn... đều là những trò chơi của giới quý tộc, bởi thế nên khi gia chủ thuê người hầu nô bộc thì rất chú ý chọn những người có một vài tài năng nào đó. Những kẻ đi làm nô thì thường rất chú ý tới việc học tập và rèn luyện những điều này, bởi vậy đây trở thành trào lưu hết sức phổ biến ở Đông Đô Lạc Dương, chính vì vậy nên những đô vật của họ tuy không phải là dân đấu chuyên nghiệp những cũng rất thông thuộc luật chơi và thi đấu cũng rất ra dáng.
Đám lưu manh chỉ đứng xem một lúc rồi tên nào tên nấy nháy nhau cười ầm ĩ lên.
-Tam Lang, huynh coi kìa, bên dưới không ổn định, hai cánh tay không có lực như vậy, loại hàng này mà cũng đòi đem ra đấu vật ư? Ta chỉ cần một bàn tay là có thể hất bay chúng rồi.
-Ha ha, đệ xem tên kia còn kém hơn cơ, vận sức như thế mà chả chiếm được chút ưu thế nào, mất mặt bỏ mẹ ra.
-Lũ cua cáy ẻo lả này, trên giường khẳng định là không được trò trống gì đâu mà, lại còn đòi đấu với chả vật. Bỏ đi bỏ đi, chúng ta không xem nữa, chả thú vị chút nào.
-Được thôi, người anh em, vậy chọn ai tùy ý ngươi!
Sở Cuồng Ca vừa dứt lời, mấy thủ hạ dưới trướng y lập tức nhốn nháo hết cả, đám người này đều là những gã hiếu chiến, cứ thấy đánh đấm là chân tay lại ngứa ngáy hết cả lên, chỉ muốn đánh cho sướng tay chứ không cần biết thắng thua thế nào.
Không ngờ lời này của gã lực sĩ lại làm cho đám gia phó và thị nữ bên này cảm thấy bất mãn. Người nhà Đường rất xem trọng anh hùng, gã lực sĩ nói như vậy rõ ràng là có ý sợ thua, khiến họ cũng lo ngại sẽ bị đánh đồng là nhát chết gã. Vốn thuộc những gia đình khác nhau nên họ căn bản không cần nể mặt vị lực sĩ Diêu gia này, đồng loạt la ó gào thét lên.
Gã lực sĩ thấy Sở Cuồng Ca đã chấp thuận lời đề nghị của mình, trong lòng đang mừng thầm thì lại nghe được tiếng hò hét chế nhạo phản đối dữ dội từ bên ngoài, cảm thấy có phần xấu hổ. Gã vốn dĩ muốn chọn một tên cao to khỏe mạnh bên đám người của Sở Cuồng Ca kia để đọ sức, vì nếu thắng, ít nhiều cũng có thể lấy lại được thể diện. Lúc này nghe được tiếng hò hét la ó từ bốn phía như vậy, gã tự hiểu rằng bất luận là thắng hay thua cũng chẳng vẻ vang gì, chỉ là để xả cơn giận này mà thôi.
Ánh mắt của gã lướt qua đám người bên phía Sở Thiên Ca một lượt rồi đột ngột dừng lại, nói lớn:
-Hắn, ta sẽ đấu với hắn!
Dương Phàm đang đứng chính giữa đám người này, vui mừng hớn hở coi trò vui, chẳng bao giờ có thể nghĩ tới việc gã lực sĩ có thân hình hộ pháp này lại chọn mình để giao đấu. Dương Phàm nhìn hai bên rồi chỉ vào mũi mình, kinh ngạc nói:
-Ta ư?
Lực sĩ nghiến răng, giọng điệu chắc như đinh đóng cột:
-Đúng! Chính là ngươi!