Say Mộng Giang Sơn

Chương 462 : Chiến đấu

Ngày đăng: 20:53 18/04/20


Với kinh nghiệm từng trải trong tám mươi năm, chứng kiến nhiều cảnh sinh li tử biệt, yêu hận rối rắm, Lục Bá Ngôn đã nhìn thấu sự đời, tấm lòng khoáng đạt. Mức độ tu dưỡng của lão đã vượt xa so với những gì mà người thường có thể đạt tới. Chuyện giữa đám con cháu, lão không muốn xen vào, cũng không muốn vì thế mà động thủ với Dương Phàm.



Lão xuất hiện ở đây, kì thực chỉ là vì muốn xem thử người thanh niên này rốt cuộc có bản lãnh gì mà lại có thể khiến cho A Nô thích hắn đến như vậy. Nhưng, điều mà lão trông thấy lại là cảnh Dương Phàm cùng cô gái xinh đẹp không biết tên này chàng chàng thiếp thiếp, ngọt ngào tình cảm. A Nô vì hắn mà nhảy xuống núi tự vẫn, xương cốt không còn, thế mà thời gian trôi qua chưa được bao lâu, hắn đã vui vẻ bên duyên mới rồi sao?



Từ ánh mắt của cô gái này lúc nhìn Dương Phàm, từ sự tiếp xúc rất tự nhiên giữa họ, có thể thấy thời gian họ ở bên nhau nhất định không ngắn. Cũng tức là, lúc lừa được A Nô vì hắn mà thần hồn điên đảo, hắn đã có người yêu khác rồi. A Nô đã gặp phải một tên lừa đảo tình cảm, đứa trẻ đáng thương đó lại vì một gã bại hoại như thế này mà chết!



Lục Bá Ngôn trợn ngược đôi lông mày trắng, trầm giọng nói:



- Ngươi chính là Dương Phàm?



Dương Phàm âm thầm vận lực, cung kính trả lời:



- Tiểu tử chính là Dương Phàm, ông đây là?



Lục Bá Ngôn nói:



- Ngươi có quen một cô gái tên là A Nô?



Dương Phàm ánh mắt khẽ động, không muốn trả lời. Lục Bá Ngôn trông thấy phản ứng, bèn xác định được thân phận của hắn. Lão ngẩng đầu nhìn trời, cười to một tiếng, tiếng cười còn chưa dứt đã ra tay, bàn tay to với năm ngón tay xòe ra, như một cái gầu xúc, hung hãn đánh về phía ngực Dương Phàm.



Lão đã nhanh, Dương Phàm còn nhanh hơn. Dương Phàm sớm đã có ý cảnh giác, ngay khoảnh khắc bả vai lão vừa di động, liền đoán được lão định xuất chiêu, hơn nữa còn đoán được vị trí mà lão muốn công kích. Dương Phàm lập tức nghĩ đến chuyện ra tay trước, giành thế tiên phong. Nhưng suy nghĩ chợt thay đổi nhanh chóng, hắn từ bỏ ý định xuất thủ, trái lại còn lùi lại một bước, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.




Trong tay hắn cầm một thanh "kiếm gỗ", thanh kiếm do hắn bẻ một nhành phong làm thành.



Trong trận mưa lá đỏ, người kiếm hợp nhất.



Một kiếm này của Dương Phàm cực kỳ uy lực. Tuy thứ hắn cầm trong tay chỉ là một nhành cây, nhưng nếu bị đâm trúng vào chỗ hiểm, chưa chắc đã không thể lấy được tính mạng của kẻ địch. Với võ công và tuổi tác của Lục Bá Ngôn, cộng thêm địa vị của lão trên giang hồ, chưa cần nói đến việc bị thương nặng, e rằng chỉ cần bị kiếm này của Dương Phàm lưu lại vết thương trên người thôi, cũng đã đủ mất mặt rồi.



Vì vậy, Lục Bá Ngôn vội vàng thối lui.



Hai người giao thủ, từ đầu đến giờ đều là một người truy đuổi một người tháo chạy. Đây là lần đầu Lục Bá Ngôn thối lui.



Dương Phàm tinh thần phấn khởi, lập tức thừa thế phản công, nhành cây trong tay lúc như kiếm đâm, lúc như đao chém. Tính bền dẻo của bản thân nhành cây lại khiến nó gống như một chiếc roi, quang ảnh loang loáng, gào rít không dứt. Dương Phàm dưới sự uy hiếp áp bức mạnh mẽ của Lục Bá Ngôn, bao nhiêu tuyệt kỹ giấu diếm đều lấy ra dùng.



Võ công được sư phụ truyền cho lúc này được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Dương Phàm mơ hồ cảm thấy chiêu thức của mình thông suốt hoàn chỉnh, tựa hồ như cảnh giới đã có sự tăng tiến, cách thức để cảnh giới tăng tiến nhanh nhất quả nhiên là dưới áp lực mạnh mẽ.



- Ơ?



Lục Bá Ngôn trong lúc lùi hết bước này đến bước khác, bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc, trong mắt lộ ra vẻ kì quái.



Lão mở to mắt, kinh ngạc nhìn Dương Phàm, không biết đã nhìn ra được điều gì từ chiêu thức của Dương Phàm, trong lúc nhất thời tâm thần lại có chút hoảng hốt.