Say Mộng Giang Sơn
Chương 465 : Đã không thể tránh, vậy thì đánh thôi!
Ngày đăng: 20:53 18/04/20
Uyển Nhi nhếch mũi ngọc lên, "hừ" một tiếng, nói:
- Có gì mà quá với không quá. Uyển Nhi mà không thể hiện uy phong, lão lại tưởng thiếp chỉ là con mèo bệnh!
Dương Phàm nhìn kỹ nàng, dáng vẻ yêu kiều nhút nhát, làn da trắng trẻo mịn màng, ngồi dựa trên chiếc sạp kia, tự nhiên lại có dáng vẻ phong lưu, bèn không nhịn được cười, nói:
- Hổ thì nàng không giống, nhưng mèo thì lại giống đến chín phần, chỉ có điều không phải là mèo bệnh, mà là một cô mèo quyến rũ giỏi mê hoặc dụ dỗ.
Uyển Nhi bị cười cợt, khuôn mặt nõn nà liền ửng đỏ. Nàng giận dỗi đánh vào tay Dương Phàm một cái, nói:
- Chữ hổ phạm vào kiêng kị, chàng cũng đừng nên nói trước mặt người ta.
Nàng cũng vén một góc rèm lên, nhìn ra ngoài, thuận miệng nói:
- Thiếp quả thực là bị người ta tập kích mà, điều binh hộ tống thiếp về thành, vốn là chuyện hợp tình hợp lý, có gì ghê gớm đâu.
Nàng quay đầu lại, nghịch ngợm nháy nháy mắt với Dương Phàm, cười nói:
- Đang muốn tạo ra động tĩnh thế này để cho bọn chúng xem. Sau này chúng mà còn muốn động đến huynh, thì phải cân nhắc cẩn thận.
Cấm vệ quân đương triều phân thành hai nha nam bắc. Nam nha thập nhị vệ do thừa tướng quản lý, trên thực tế cũng là do triều đình quản lý, nếu không có đầy đủ các điều kiện là thánh chỉ của hoàng đế, ấn tín của tể tướng, xét duyệt của Binh bộ, thì không ai có thể điều động được bọn họ. Đây là quân đội của triều đình.
Còn Bắc nha cấm quân, như Võ Lâm vệ, Long Võ vệ, Thần Võ vệ vv. . . , tuy cũng cùng hưởng bổng lộc của triều đình, thậm chí còn có được đãi ngộ tốt hơn nhiều so với Nam nha cấm quân, nhưng trên thực tế lại là quân đội riêng của hoàng đế. Không cần những giới hạn rườm rà đó, chỉ cần một chỉ ý của hoàng đế, là có thể lập tức tiến hành điều động.
Bắc nha cấm quân tuy trực tiếp chịu sự lãnh đạo của hoàng đế, nhưng hoàng đế lại không thể đích thân lãnh binh. Vì vậy bà ta buộc phải giao Bắc nha cấm quân cho tướng lĩnh thân tín nhất của mình làm thống soái, còn phải cho một số thuộc hạ thân tín bên cạnh quyền điều binh, để ứng phó với những phát sinh bất ngờ.
Ví như, lúc đi tuần hoàng đế bị binh sĩ phản loạn bao vây, mà quy trình điều động nam nha cấm quân lại rườm rà phức tạp, hơn nữa nếu quan viên của Binh bộ hoặc Chính Sự đường có người ngầm tham gia vào phe phản loạn cố ý gây cản trở, thế thì muốn điều binh được lại càng thêm khó khăn. Lúc này chỉ có Bắc Nha cấm quân mới là đội quân bảo vệ lớn nhất.
- Ngươi tính làm sao?
Dương Phàm đi đến bên cạnh nàng, hai tay khoác lên vai nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng nói:
- Đây là một cuộc chiến giữa hai người đàn ông, cũng là một trận chiến giữa thế gia và hoàng quyền. Đây không phải là chuyện có thể dùng võ công quyền cước giải quyết được. Nàng đừng nhúng tay vào, cũng đừng hỏi gì.
- Ta hiểu được cái khó của nàng. Khương công tử đối với nàng dù sao cũng có ơn dưỡng dục, vì vậy chuyện này nàng vốn không cần phải nhúng tay vào. Nếu họ Dương ta không hạ nổi Khương công tử hắn, thế thì ta cũng không xứng được ở cùng nàng. Đến lúc đó, chân trời góc bể, nàng cứ việc đi. Còn hiện giờ, nàng hãy ngoan ngoãn ngồi đấy, xem ta, đánh bại hắn thế nào!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Thủ đoạn của Dương Phàm âm thầm kín kẽ, muốn đối phó với quái vật to lớn ẩn mình trong dân gian, cũng chỉ có thể dùng cách âm thầm kín kẽ. Dương Phàm bắt đầu trở nên bận rộn, nhưng ngay cả A Nô ngày ngày ở bên cạnh hắn cũng nhìn không ra, mọi hành động của hắn, có liên quan gì đến việc đối phó với Khương công tử.
Thời gian trôi qua vùn vụt, những chiếc lá lặng lẽ lay động trong gió đã hết, đến lượt những bông hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.
Dương Phàm yên ổn tránh qua khỏi mồng một, cũng yên ổn tránh qua khỏi mười lăm. Lão già võ công kinh người đó trước sau không hề đến. Trong chớp mắt, tháng giêng đã qua rồi.
Hôm nay, lại là ngày tuyết rơi mịt mù, ngập trời kín đất.
Lúc Dương Phàm đi ra từ "Túy Tiên lầu", chỉ thấy trên góc mái hiên của các công trình đều đã bị phủ một lớp tuyết dày. Bông tuyết mơ hồ rơi xuống, như mộng như ảo. Người đi đường không nhiều, chỉ có một số đứa trẻ vô lo vô nghĩ cười đùa đuổi bắt nhau trong tuyết.
Dã Hô Lợi mượn tửu hứng, nhún người nhảy lên lưng ngựa, hai tay phanh áo trước ngực, để lộ ra một mảng lông ngực rậm rịt. Những bông tuyết bị gió cuốn bay, gào rít đập vào ngực hắn, Dã Hô Lợi cười sằng sặc nói:
- Đã quá! Đã quá! Các huynh đệ, ca ca đi trước đây!
Dương Phàm và những người khác quay sang tạm biệt hắn. Dã Hô Lợi bèn giương roi thúc ngựa, cười ha hả xông vào đám tuyết mịt mù.