Say Mộng Giang Sơn
Chương 4701 : Cầu tiên (1)
Ngày đăng: 20:53 18/04/20
Đối với sự nghi ngờ của Uyển Nhi, Dương Phàm chỉ cười không nói gì.
Dương Phàm tin chắc rằng trên thế gian này không hề có thuật trường sinh, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Thái sư phụ của hắn không tin.
Lúc còn thiếu niên, Dương Phàm cũng từng nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, tò mò hỏi Thái sư phụ vì sao ông đã qua trăm tuổi nhưng vẫn tráng kiện khỏe mạnh:
- Thái sư phụ, thật sự có Tiên Sơn trên biển sao? Tiên Sơn thật sự là người trường sinh bất lão sao?
Thái sư phụ đang trong cơn giận giữ vì vừa mới câu được một con cá lớn, mà con cá ông câu được là một con cá voi, tuy rằng con cái voi kia còn vị thành niên nhưng dù sao thì vẫn là cá voi, kết quả cần câu của ông bị gãy, ngay cả ông cũng suýt nữa thì bị kéo vào biển rộng, điều này làm cho Cầu Nhiêm Khách cảm thấy mất hết thể diện trước mặt đồ tôn của mình.
Cầu Nhiêm Khách tính tình như lão ngoan đồng bị mất thể diện đang ngó nghiêng tìm kiếm nĩa xiên thép, muốn đuổi vào tận Thủy Tinh cung đã bắt bằng được con cái voi kia về làm thịt, nghe đồ tôn hỏi vậy, Cầu Nhiêm Khách lập tức phẫn nộ nói:
- Tiên Sơn? Tiên Sơn gì chứ? Tiên nhân? Tiên nhân gì chứ?
Cầu Nhiêm Khách vừa mới đấu với cá voi một trận đã bay mất một chiếc giày đay, ông liền cởi nốt chiếc còn lại, vò đầu giáo huấn tiểu đồ tôn của mình:
- Nếu như có thuật trường sinh, thì chắc chắn có người trường sinh, con đã từng gặp chưa hả? Ta nói với con ta là người triều Tần, năm đó đã sử dụng một thanh đại thiết chùy cùng với Trương Tử Phòng tại Bác Lãng Sa thích sát Tần Thủy Hoàng, con tin sao?
Đồng tử của thiếu niên Dương Phàm như hai đốm sao sáng, hai tay nâng cằm, sùng bái nói với Thái sư phụ của cậu:
- Thái sư phụ nói, vậy thì nhất định là đúng rồi!
Cầu Nhiêm Khách bị một con cá voi lớn làm mất cả mặt mũi, giờ lại bị vật nhỏ phiền nhiễu này bác mặt mũi, không khỏi tức giận giơ chân:
- Ngu xuẩn! Đúng là ngu xuẩn! Ta nói gì thì cứ thế mà tin sao? Lão tử đây cũng không phải là một thân cây chỉ cần ôm mấy vòng là biết số tuổi của ta. Có người nào của triều Tần có thể sống đến hiện tại chứng minh ta là đại lực sĩ đi ám sát Tần Thủy Hoàng kia chứ?
Cầu Nhiêm Khách không ngờ mình lại đi biện luận với tiểu Dương Phàm, ông căm giận chấm dứt tranh luận:
- Tôn nhi, đợi cháu trưởng thành rồi, nếu có người nào nói cho cháu biết về thuật trường sinh chó má gì đó, thì cháu hãy thay lão phu đánh cho kẻ đó đầu rơi máu chảy đi, kẻ đó tuyệt đối là tên đại lừa gạt đấy!
Trong viện, Võ Tắc Thiên cùng ba vị thần tiên sống đi dạo một lượt, sân viện phòng xá tuy rằng quét tước cực kỳ sạch sẽ, nhưng vẫn khó có thể che dấu khí tức hoang tàn rách nát, Võ Tắc Thiên liền có chút không vui.
Nhạc An Hầu nhìn mặt đoán lòng, khẩn trương giải thích:
- Cũng không là tiểu thần vô lễ đối với ba vị thần tiên, mà quả thực là ba vị thần tiên sống cố ý yêu cầu nơi ở này.
Y dừng một chút, lại ngượng ngùng nói:
- Ba vị thần tiên nói, quý phủ của tiểu thần nặng không khí thế tục, bất lợi đối với việc tu hành của bọn họ.
Võ Tắc Thiên nghe xong dung nhan nguội đi, lúc này mới thân thiết hỏi han:
- Ba vị tiên sư ở đây có tiện không? Một ngày ba bữa cung phụng như thế nào?
Thập Phương đạo nhân chắp tay đáp:
- Đa tạ Thánh nhân quan tâm, bần đạo tu tập đạo pháp có chút thành tựu, từ hai trăm sáu mươi năm trước đã “Tích Cốc” rồi, hiện giờ chỉ ngẫu nhiên phục dùng đan dược thảo mộc thôi, không ăn thực phẩm thế gian nữa.
Lão người Hồ kia cười ha hả nói:
- Thánh nhân, bần đạo thì lại khác với bọn họ, bần đạo tu chính là pháp môn phương Tây, một ngày ba bữa như cũ, không kiêng kỵ rượu và đồ ăn mặn. Tuy nhiên mỹ thực tinh xảo ở Lạc Dương này rất dễ khiến bần đạo sa vào hưởng lạc, cho nên không nên dùng dầu mỡ, bần đạo tự dùng chút cơm rau là tốt rồi.
Võ Tắc Thiên nghe xong, càng thêm tin tưởng đạo hạnh của ba người này, tại chính đường rộng rãi đặt mấy tấm bồ đoàn, tuy rằng toàn bộ sân cảnh giới nghiêm khắc, khác hẳn bầu không khí trong chính đường có mặt Võ Tắc Thiên.
Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi đỡ Võ Tắc Thiên ngồi xuống tấm bồ đoàn, hai thiếu niên trẻ tuổi, không có râu, mi thanh tú mục, ba vị thần tiên sống căn bản không biết bọn họ là tân sủng của Hoàng đế, còn cho là bọn họ là giám hoặc là cung nga trong cung đóng giả đây.
Bọn họ chỉ biết Tiết Hoài Nghĩa là người duy nhất được Hoàng đế ân sủng, về phần Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi, bởi vì bọn họ mới được sủng ái một thời gian ngắn, nên vẫn chưa truyền ra trong dân chúng, mà bọn họ cũng thật sự không có năng lực đoán biết được sự việc, nên nào đâu biết được tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó. Bọn họ tuy rằng đáp ứng đứng về phe với Nhạc An Hầu, mà Nhạc An Hầu cung phụng họ như thần tiên sống, đương nhiên cũng sẽ không rảnh rỗi đi nói những chuyện phong lưu thầm kín đen tối trong cung vào tai ba vị “thần tiên” này được.