Say Mộng Giang Sơn
Chương 482 : Đánh không chừa lối thoát
Ngày đăng: 20:53 18/04/20
Dương Phàm sau khi rời khỏi nha môn Hình Bộ, lập tức cùng Viên Hàn men theo đường lớn Định Đỉnh chạy băng băng ra Định Đỉnh Môn, vừa qua cầu Thiên Tân hai người liền đẩy nhanh tốc độ, thúc ngựa phi như bay trên con đường Định Đỉnh rộng lớn và thẳng tắp.
Thủ hạ của Viên Hàn có mấy tên nha sai làm việc cực kỳ chu đáo, lại có kinh nghiệm xử lý mấy vụ án, sớm đã đổi thành mặc thường phục, lặng lẽ theo sau xe bò của Hầu gia. Hai quản gia của Hầu Tư Chỉ tự mình đánh xe, phía sau còn dẫn theo ba chiếc xe bò, tổng cộng bốn chiếc, chậm rãi đi về phía Định Đỉnh Môn, gần đến cửa thì dừng lại.
Bởi vì triều đình vừa mới ra lệnh cấm tàn sát, lúc này vẫn là lúc lệnh cấm tàn sát còn đang sôi nổi, cửa Định Đỉnh là một cổng thành có nhiều người Lạc Dương qua lại nhất, nơi này không chỉ có quan binh coi giữ thành, quan binh tuần tra suốt đêm, các nha sai phủ Lạc Dương mặc công phục hoặc thường phục đang tuần tra, còn có một vị Giám sát Ngự Sử, đem theo mấy tên thủ hạ không ngừng tuần tra.
Bách tính ra vào cổng thành đều bị kiểm soát nghiêm khắc rất nhiều so với bình thường, do vậy chỗ cổng thành hơi chật chội. Trong xe, một cô gái xinh đẹp khoảng tầm hai mươi tuổi cảm thấy xe dừng lại, liền nhẹ nhàng vén rèm nhìn ra bên ngoài, sắc mặt hơi lo lắng.
Nhị quản gia Mã Giác của Hầu gia phát giác, vội vàng đem nón trúc ép thấp xuống một chút, vừa nhìn một cách cảnh giác những bách tính ra vào cổng thành đang bị kiểm tra, vừa hạ giọng nói:
- Nhị nương tử mau ngồi vào trong đi, không cần lo, đây là xe của Hầu phủ, lúc ra khỏi thành sẽ không bị làm khó dễ đâu.
Vị phu nhân xinh đẹp kia cúi đầu đồng ý, buông màn xe xuống, vẫn còn thấp thỏm không yên.
- Trong rổ là cái gì? Rau dại à, nhìn qua cũng thấy còn tươi ngon mọng nước, cái rổ rau dại này ngươi bán bao nhiêu tiền?. Ê! Đây là cái gì, đứng lại cho ta!
Một người đàn ông ở quê xách một rổ trúc lớn, bị quan binh coi giữ thành kiểm tra. Quan binh mở miếng vải che trên rổ ra, chỉ thấy bên trong chất đầy rau dại mới hái về không lâu, nhưng quan binh lật bên dưới, lại thấy một bên chất ba con gà làm sẵn đã cắt tiết và vặt lông.
Vừa thấy việc bại lộ, người đàn ông ở nông thôn ném cái rổ trúc vắt chân lên chạy, hai tên quan binh kiểm tra lập tức lên ngựa đuổi theo, một vị Thập trưởng canh gác chỗ cổng thành này nhặt cái rổ từ dưới đất lên, nhìn thấy trong rổ có ba con gà trắng, mặt mày hớn hở.
Gã nhìn bốn phía, không nhìn thấy có ai chức bậc cao hơn, liền vội vàng nhặt cái rỏ lên và bỏ đi.
Nhìn thấy giá cả tăng lên, giá cả của gấm vóc loại bình thường cũng sẽ lần lượt tăng lên, y nào nỡ ra tay? Mấy xe gấm vóc này, y để trong nhà kho thêm mấy ngày, là có thể mua thêm được mấy mẫu ruộng.
Bây giờ Vương Hoằng Nghĩa bị bắt, Dương Phàm lại ở Thôi Sự Đường hô mưa gọi gió, Hầu Tư Chỉ càng nghĩ càng bất an, liền nghĩ đem gấm vóc tích trữ trong nhà chuyển về dưới quê. Y cũng lo lắng đã gây sự chú ý của Dương Phàm, nên ba ngày này, ngày nào cũng để cho thê thiếp kéo xe ra ngoài thành.
Liên tiếp ba ngày không hề xảy ra bất trắc gì, mới đem gấm vóc tích trữ trong nhà lên xe, nhưng tên Hầu Tư Chỉ này chỉ là xuất thân bán bánh, suy nghĩ của y náo so được với công sai Hình bộ được các châu phủ đề bạt lên. Những người này đều là cao thủ Hình bộ, xe là xe không hay xe chở đầy hàng hóa, những sai nha này chỉ nhìn loáng qua vết bánh xe là có thể phán đoán ra được, còn Hầu Tư Chỉ lại không hề hay biết chỗ sơ hở lớn này, hôm nay cuối cùng trúng kế “dụ rắn ra khỏi hang” của Dương Phàm.
Gấm vóc chất đầy bốn xe, giá trị cả vạn kim, đối mặt với tang vật nhiều như vậy, Kim Ngô Vệ, Phủ Lạc Dương và vị Giám Sát Ngự Sử đều lộ vẻ khó xử.
Kim Ngô Vệ và Phủ Lạc Dương thật sự không muốn đắc tội với Ngự Sử đài, đặc biệt là vừa mới có ba vị Tể tướng bị giáng chức quan, Tể tướng cũng có thể bị Ngự Sử đài kéo xuống được, huống chi bọn họ?
Tuy nhiên trước hàng trăm con mắt đổ dồn vào, nếu như nói lần này tha cho Hầu Tư Chỉ, trách nhiệm này bọn họ đều không gánh vác nổi. Một khi có người nói chuyện này ra, từ đó truyền đến tai một vị đại quan triều đình thích lo chuyện bao đồng nào đó, bọn họ sẽ bị tội lơ là nhiệm vụ. Vị Giám Sát Ngự sử là người của Ngự Sử đài, đối diện với tình cảnh thế này, sắc mặt càng tái nhợt.
Mấy trưởng quan vò đầu bứt tai, bọn họ đều hi vọng người khác sẽ nói trước, bất kể là để cho xe ngựa của Hầu gia ra khỏi thành, hay là giao cho phó quan xử lý, chỉ cần có người dẫn đầu, là mọi người sẽ tự ủng hộ. Mọi người đều có cùng ý nghĩ này, nhất thời xuất hiện một cảnh tượng hết sức kỳ lạ, người của mấy bên đều giả bộ nghiêm túc kiểm tra số gấm vóc bị phát hiện và tịch thu, ai cũng lề mề, cũng không ai đề cập đến nên xử lý như thế nào, lén lút sai người vội vàng đi thông báo cho quan cấp trên của mình đến thu dọn tàn cục.
Một lát sau, Lạc Dương Úy Đường Tông Tốt đến đầu tiên, vừa nhìn thấy cảnh tượng này lão cũng nhức đầu vô cùng, nếu như chuyện này chỉ có người của lão nhìn thấy, vậy thì mở cho một con đường sống cũng không có gì là ghê gớm cả, còn có thể dựa vào hành động này mà nịnh bợ Ngự Sử đài, thế nhưng bây giờ có nhiều người nhìn thấy như vậy, lão tuyệt đối không gánh vác trách nhiệm này.
Đường Túng đến chẳng được tích sự gì cả, chỉ là dưới sự dặn dò của lão, đem bốn cái xe gọn vào lề đường, tránh ảnh hưởng đến người khác ra vào, xe được chuyển đến dưới cây ven đường, Hầu Tư Chỉ cũng nghe được tin, vội vàng chạy tới...