Say Mộng Giang Sơn

Chương 488 : Phẫn nộ

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


Ác quan Ngự sử đài này xuất thân lưu manh, trong xương cốt có mấy phần nặng nhẹ Dương Phàm hiểu rất rõ, nhưng thời gian qua bọn họ vẫn cụp đuôi làm người, không còn vẻ cao ngạo bệ vệ nữa, nhưng nay đột nhiên lại thái độ khác thường, kiêu ngạo hết mức, nhất định là có gì đó dựa vào...Bọn họ dựa vào cái gì? Có chuyện gì xảy ra mà mình không biết hay sao?



Dương Phàm càng nghĩ càng bất an, lập tức nói với a Nô:

- Đi nhanh chút, chúng ta lập tức về Hình Bộ!



Một câu chưa nói xong Dương Phàm đã cuốn bụi lao đi, a Nô lập tức khoái mã đuổi theo.



Dương Phàm ra roi thúc ngựa trở lại Hình Bộ, ném cương ngựa cho a Nô, lập tức chạy tới Tư môn ti, cũng chính là cung viên ra kinh, mà quan viên ra kinh cũng phải có dẫn đường, mà dẫn đường là do Hình Bộ môn ti phụ trách duyệt phát. Hắn muốn tra rõ hướng ra kinh của Ngự sử đài thì đến đây là tra ra ngay.



Nghiêm Tiêu Quân vừa thấy Dương Phàm đến đây, lập tức tươi cười chào đón, bật cười ha hả nói:

- Dương lang trung, sao giờ này lại tới đây vậy, có gì cần vi huynh hỗ trợ sao?



Nghiêm Tiêu Quân có biệt hiệu là “Tranh địa qua”, thủ đoạn của Dương Phàm xử lý Ngự Sử đài rất hợp với khẩu vị của y, hơn nữa với Hình Bộ ti đứng đầu trong bốn ti tại Hình bộ, quyền bính của Dương Phàm càng nặng, nghiễm nhiên là nhân vật có thực quyền nặng nhất tại Hình Bộ, y không thể không thân cận kính trọng được.



Dương Phàm vội vàng ôm quyền nói:

- Nghiêm huynh, Ngự Sử đài có nhiều vị Ngự Sử vội vàng rời kinh, không biết bọn họ đi nơi nào, có gì việc công gì, Nghiêm huynh biết không?



Nghiêm Tiêu Quân hấp háy mắt nhìn hắn, hạ thấp giọng nói:

- Ha hả! Ta biết ngay ngươi để ý tới bọn họ lâu rồi. Tính cách này của Nhị Lang, lão Nghiêm ta rất thưởng thức. Ngươi yên tâm, ta nhớ rất kỹ nơi đi của bọn họ đang định phái người tới Hình Bộ to báo cho ngươi đấy!



Nghiêm Tiêu Quân dẫn Dương Phàm trở lại án thư, cầm quyền hồ sơ lật lật, rút ở giữa ra một tờ giấy, đưa cho Dương Phàm, trên đó quả nhiên viết rõ nơi đi của vài vị Ngự sử. Dương Phàm vội vàng nhìn vào nơi đi của vài vị Ngự sử đều có Mạc, Thục, Kiềm, Xuyên, Quế, đặc biệt là lục đạo Lĩnh Nam.



Dương Phàm hết sức ngạc nhiên hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì đến nỗi khiến Ngự Sử đài dốc toàn bộ lực lượng vậy?



Nghiêm Tiêu Quân nói:
Bộ mặt kia chợt biến thành Vạn Quốc Tuấn, lại biến thành Triệu Cửu Long, rồi lại biến thành Vương Đức Thọ...



Các Ngự sử dốc toàn bộ lực lượng rồi, phân chia nhằm về hướng Điền, Thục, Kiềm, Xuyên, Quế và lục đạo Lĩnh Nam. Nói cách khác, oan hồn bị độc hại tại núi Ngọc Sơn vẫn chưa tan đi, nhưng vẫn còn muốn nhiều người phải bị độc giết nữa! Ngự sử đài đã thả ra một đám ma quỷ ăn thịt người rồi!



Dương Phàm đánh ngựa như bay, nhằm phía phủ Lý Chiêu Đức.



Hôm nay không có triều hội, bách quan vẫn làm việc như cũ, nhưng là vì các Tể tướng phần lớn tuổi tác đã cao, cho nên ngoại trừ tể tướng đang trực, thì các tể tướng khác đều giống như nữ hoàng đế, được ở nhà nghỉ ngơi một ngày.



Phía trước trên đường có một khinh xe hoa lệ lao như bay đến, chung quanh xe có hơn mười vệ sĩ đi theo.



- Công chúa, là Dương lang trung!



Người đánh xe ngựa từ xa nhìn thấy một con khoái mã lao tới liền nheo mắt lại nhìn kỹ, lập tức hô to.



“Soẹt” một cái, màn kiệu được vén lên, lộ ra một gương mặt quyến rũ yêu kiều, là Thái Bình công chúa.



Thái Bình công chúa nhìn nhìn, thấy một người nằm rạp trên lưng ngựa, vạt áo bay phấp phới trong gió, vẫy lại phía sau như thành một đường thẳng tắp, đuôi con ngựa cũng giương lên không trung, giống như vạt áo kia thẳng tắp hướng về phía sau, cả người tạo thành một hình ảnh lao về trước cực kỳ cứng cáp.



Bờm đỏ của Tảo hồng mã bay lên như ngọn lửa, gương mặt kỵ sĩ thấp thoáng, nhưng lại càng lúc càng rõ ràng, đó chính xác là Dương Phàm.



- Quả nhiên Nhị Lang đang giận giữ, may mà ta tới kịp.



Thái Bình công chúa than dài, lớn tiếng quát một cách dịu dàng:

- Mau ngăn Dương Phàm lại cho bổn cung!