Say Mộng Giang Sơn

Chương 491 : Khiển trách Tể tướng

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


Mặt Lý Chiêu Đức biến sắc, lão hỏi:

- Ngươi có ý gì?



Dương Phàm trầm giọng đáp:

- Ngọc Sơn ở Lĩnh Nam hiện giờ máu chảy thành sông, oan hồn kêu rên, phiêu bạt đến đồng quê. Vậy mà lúc này Tể tướng lại nghỉ ngơi ở nhà, tụ tập ca múa mừng cảnh thái bình, chắc hẳn không biết gì đến chuyện này cả?



Lý Chiêu Đức không đến mức nói dối trước mặt một tên tiểu bối, lão trầm ngâm một lát mới chậm rãi đáp:

- Chuyện này lão phu đã biết rồi.



Dương Phàm cau mày lại:

- Hả? Tể tướng đã biết rồi, vậy ngài định làm thế nào đây?



Lý Chiêu Đức nói:

- Vạn Quốc Tuấn đặt điều dối trá, lừa dối tạo phản, giết hại ba trăm mười bảy mạng người vô tội ở núi Ngọc, tội đáng chết, lão phu đã sai người đi thu thập bằng chứng phạm tội của y để đem ra công lý!



Dương Phàm vuốt cằm nói:

- Được! Tể tướng dày dạn kinh nghiệm, Dương Phàm chỉ là một kẻ hậu sinh tiểu tử, chỉ có tâm huyết chứ chuyện vạch kế sách không thể bì được với Tể tướng, hành động này của ngài cũng coi như là thỏa đáng. Chỉ có điều hiện giờ đám Ngự Sử Đài nhao nhao chạy tới Điền, Thục, Kiềm, Xuyên, Quế và lục đạo Lĩnh Nam, mắt thấy nhưng mà phải khoanh tay đứng nhìn, Dương Phàm xin hỏi Lý tướng công, thân là Tể tướng, ngài đã có kế hoạch cho chuyện này chưa?



Lý Chiêu Đức nhướn mày nói:

- Vạn Quốc Tuấn dâng tấu thư lên Hoàng đế nói rằng, rất nhiều lưu nhân oán hận, lòng không quy thuận, ý đồ mưu phản, nếu không nhanh chóng xử lý ắt sẽ sinh mầm tai vạ. Thánh nhân sinh lòng nghi ngờ nên vội lệnh cho quan viên Ngự Sử Đài chia nhau đi các nơi tuần tra đám lưu nhân, tìm hiểu chân tướng, việc này có vấn đề gì chứ? Bổn tướng còn phải vạch kế hoạch gì nữa?



Dương Phàm ngửa mặt lên trời bật cười ha hả rồi cười nhạt đáp:

- Những lời này, bản thân Lý tướng công cũng tin sao?



Lý Chiêu Đức sa sầm nét mặt, Dương Phàm cười mỉa:
Dương Phàm đáp lại:

- Nếu như yêu cầu truy hồi các Lộ Ngự Sử mà Ngự Sử đài đã phái đi thật sự khó được Thánh nhân ân chuẩn, vậy thì xin Tể tướng dù thế nào cũng thỉnh cầu Thánh nhân hạ một thánh chỉ!



Lý Chiêu Đức căng thẳng hỏi:

- Thánh chỉ gì?



Dương Phàm nói:

- Ngự Sử đài đề kỵ tứ xuất, không hề kiêng nể. Lưu nhân ở các đạo như Điền, Thụ, Kiềm, Xuyên, Quế, Mân không dưới mấy vạn người, lần này chỉ sợ đều trúng độc thủ của bọn chúng! Nếu như Lý tể tướng không thể khuyên được Hoàng đế hồi tâm chuyển ý thì sẽ phải thuận theo tình thế, xin Thiên tử cử tiếp nhất lộ đề kỵ đi tuần tra đám lưu nhân, điều tra chân tướng mưu phản! Cái này gọi là nghe nhiều phía sẽ rõ, tại hạ tin rằng nếu Lý tể tướng đưa ra yêu cầu này, Bệ hạ nhất định sẽ đáp ứng!



Lý Chiêu Đức đầu tiên hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức hiểu ra ý của Dương Phàm liền thất thanh hỏi:

- Cử tiếp nhất lộ đề kỵ, đó chính là ngươi sao?



Dương Phàm nặng nề gật đầu:

- Không sai! Ai cũng đều biết ta là kẻ thù không đội trời chung của Ngự Sử Đài, người của Ngự Sử Đài càng rõ hơn nữa. Còn có ai phù hợp hơn ta chứ? Duy chỉ có ta, bọn họ mới lo sợ ta nắm được thóp mà hành động cảnh giác và kiềm chế hơn, không dám giết người bừa bãi!



Lý Chiêu Đức hạ giọng nói:

- Việc này tốt nhất ngươi hãy suy nghĩ kỹ càng. Chuyện liên quan đến ngôi vị cao nhất, cho dù liên lụy đến ai, Thánh nhân đều sẽ không nể tình. Ngươi thông cảm cho đám lưu nhân, chuyến này dù cho mượn danh nghĩa là đi tuần tra lưu nhân thì cũng chắc chắn sẽ thiên vị nhiều với họ, đám Ngự Sử đó đã quen bịa đặt, ngấm ngầm hại người, một khi đánh đồng ngươi với bè lũ phản bội thì ngươi sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp không ngoi đầu lên được!



Dương Phàm nói:

- Tục ngữ có câu, trong triều có người thích làm quan, Ngự Sử Đài đã dốc toàn bộ lực lượng, trong triều có Tể tướng thì sinh mạng tại hạ sẽ phó thác cho ngài!



Lý Chiêu Đức nhìn hắn chăm chú rất lâu, hai hàng lông mày từ từ rướn lên, lão quát:

- Được! Chí khí hiên ngang, anh hùng xuất chúng, trẻ tuổi như vậy, lão phu tự hổ thẹn không bằng! Ngươi cứ mạnh dạn làm, lão phu chỉ cần còn một ngày trên triều thì sẽ không nói một câu nào phỉ báng hãm hại ngươi!