Say Mộng Giang Sơn

Chương 500 : Một cành sen trên mặt nước

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


Tuyết Liên bị Huân Nhi cô nương trêu chọc, lập tức xoắn tay, vò góc áo, không cho phép dậm chân nói:

- Đừng nói nữa, vừa thấy người ta, Huân Nhi tỷ tỷ đã giễu cợt ta!



Huân Nhi cười lộ ra một hàm răng trắng, cười ngặt nghẽo nói:

- Ha ha, xem bộ dạng xấu hổ của muội thật buồn cười! Muội vốn là chị dâu tương lai của ta, hiện giờ gọi ta là tỷ tỷ, đợi đến khi vào nhà ta, ta phải gọi muội là tiểu chị dâu. ừm! Mới một năm không gặp, càng thêm mặn mà, trở về nói với tiểu ca ca, huynh ấy nhất định sẽ rất thích.



Tuyết Liên chung quy da mặt mỏng, khuôn mặt đỏ như bông hoa, nàng không muốn tiếp tục nói chuyện này, vội hỏi:

- Huân Nhi tỷ tỷ, ngươi đến đây lúc nào, tại sao không đến nhà ta?



Lúc này lão gia nhân kia đã đuổi đến, y cũng nhận ra vị Huân Nhi cô nương này, cung kính thi cái lễ nói:

- Lão nô bái kiến Huân Nhi cô nương.



Huân Nhi gật gật đầu với lão gia nhân, rồi với Tuyết Liên:

- Lần này ta đến, chính là muốn tìm ngươi chơi đùa đấy, trùng hợp, cái gì khâm sai trên triều đình đến đây, cha vừa đến đã bị La đô đốc bắt đi hầu rượu rồi. Vốn dĩ cha muốn đưa ta đi cùng nhưng ta ngại phiền phức, ở phía sai phủ La đô đốc đợi một chút liền chạy đi, chi bằng, đến nhà muội đi.



Dương Phàm nghe đến đó, bèn đi đến chỗ hai nàng, Dương Phàm ở đây không quen biết, muốn nghe ngóng hành tung của Hoàng Cảnh Dung thực không dễ dàng, một nhà Tuyết Liên lại ở đây, có lẽ có thể từ bọn họ điều tra một ít hành tung của Hoàng Ngự sử. Khi hắn nghe vị Huân Nhi cô nương này nói phụ thân của nàng đi hầu khâm sai uống rượu, thì càng quyết định thực hiện chủ ý.



- Tiểu thư Tuyết Liên !



Dương Phàm gọi một tiếng, Huân Nhi và Tuyết Liên đồng thời xoay người lại, thấy một nam nhân trẻ tuổi vẻ mặt vui mừng đang đứng đó..



Tuyết Liên nhìn Dương Phàm, chần chờ nói:

-Ngươi là...


Đồ trang sức của mẫu thân Tuyết Liên đã bị cháy hết trong đám hỏa hoạn kia rồi, vừa tới Kiếm Nam, cuộc sống rất khó khăn. Cũng may, vị biểu huynh của mẹ nàng là người si tình, lại đi theo tới Nham Châu, Dương gia lụn bại, cũng không ai để ý cuộc sống của mẹ con Tuyết Liên, nàng muốn xuất gia cũng không ai can thiệp, hai người liền kết thành vợ chồng, ở Vũ Châu làm ăn mấy năm cũng có chút tích góp.



Kỳ thật người cha dượng này chính là cha ruột của Tuyết Liên, sau khi mẫu thân nói rõ chân tướng cho nàng, thì giữa hai cha con cũng không có khoảng cách. Dù sao, lúc trước Dương Minh Sanh cũng hoài nghi con gái không phải do mình sinh ra, đối xử với nàng cũng không tốt, hai người cũng không có tình cha con sâu đậm.



Thương phẩm Dương gia, có một số là mua từ Bạch Man tộc của Huân Nhi cô nương, đi lại thường xuyên, hơn nữa phụ thân nàng có ý nịnh bợ, liền kết giao tình với thủ lĩnh bộ lạc Huân Kỳ. Sau đó, phụ thân nàng cũng có ý định đem gả con gái mình cho con trai của Huân Kỳ là Huân Kim Giáp



Huân Kỳ đã gặp Tuyết Liên, rất thích cái tiểu nha đầu này, liền một lời đáp ứng, hai nhà như vậy kết thành thân gia. Huân Nhi cô nương là con gái nhỏ nhất của thủ lĩnh bộ lạc, luôn luôn được sủng ái, nghe nói tiểu ca ca của nàng có nương tử, phụ thân lần thứ hai đi thăm châu thành, nàng ầm ĩ phải cùng đến xem, nên mới quen thân với Tuyết Liên, thành bạn tốt của nhau.



Dương Phàm không nghĩ qua mấy năm, trong nhà Tuyết Liên lại xảy ra chuyện lớn như vậy, không khỏi thở dài. Khi Tuyết Liên dời khỏi Lạc Dương vẫn còn trẻ con, tới đây chịu ảnh hưởng của người dân và phong tục ở đây, trở lên mạnh dạn, không giống nữ tử Lạc Dương, bình thản đối vơi những việc xấu trong nhà, bởi vì nói về những điều trải qua trong mấy năm nay rất bình thản thẳng thắn.



Dương Phàm nghe nói Tuyết Liên không phải là con gái ruột Dương Minh Sanh, sự áy náy trong lòng liền bớt đi vài phần, lại nghe nói nếu Dương Minh Sanh không bị giết chết, những chuyện mà mẹ con Tuyết Liên hôm nay gặp phải còn thê thảm hơn gấp bội, liền an lòng hơn một chút.



Hai người vừa đi vừa nói, Huân Nhi cô nương thì vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Phàm.



Tới Dương gia, Tuyết Liên nói:

- Dương đại ca, ở đây quan phủ căn bản không quản chuyện, cho dù có người biết huynh là tội phạm bỏ trốn, quan sai cũng lười quản, tội nhân bỏ trốn ở đây rất nhiều, huynh cứ yên tâm ở lại đây, muội giúp huynh an bài chỗ ở trước.



Tuyết Liên nói chưa dứt lời, Huân Nhi liền dắt tay nàng, nói với lão gia nhân :

- Ngươi an bài chỗ ở cho người này, nhớ rõ phải thu tiền thuê nhà của hắn trước, phòng khi hắn không từ mà biệt.



Huân Nhi dứt lời, kéo Tuyết Liên bước đi, giọng đủ nhỏ để cho Dương Phàm nghe thấy:

- Tuyết Liên.. đối với người như thế ngươi phải cẩn thận một chút, có nhiều người cặn bã chuyên lừa người quen đấy, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi ...