Say Mộng Giang Sơn

Chương 5021 : Khâm sai và thổ Hoàng đế (1)

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


Toàn bộ phòng trong nhà Tuyết Liên được đóng bằng khung gỗ, cả nhà có sáu cái giếng, trước sau chỉ có hai cái sân, mỗi cái sân đều được các căn phòng vây quanh, nên căn nhà nào cũng có một cái sân, các sân đều vuông chằn chặn như một cái ấn lớn, trong phong thủy gọi là “Nhất khỏa ấn”



Trạch viện này cũng không phải sản nghiệp tổ tiên của Dương gia, mẫu thân của Tuyết Liên cải giá với biểu huynh, sao Dương gia có thể trao sản nghiệp tổ tiên cho nàng làm của hồi môn. Căn nhà này là sua khi hai vợ chồng buôn bán phát đạt mà mua, vốn dĩ tổ tiên của chủ cũ căn nhà đã làm quan, nhưng tới thế hệ này thì ngày càng tuột dốc, kết cấu phong thủy “Nhất khỏa ấn” cũng không phù hộ con cháu làm quan phát tài, giờ lại phải bán cho người ta.



Cha đẻ của Tuyết Liên họ Trần, tên Đại Vũ. Trần Đại Vũ mua căn viện cũ nát này, sửa sang lại làm gia chủ, hiện giờ gian nhà ở giữa hai cái sân là chỗ ở của ông.



Tuyết Liên dẫn Dương Phàm rón ra rón rén đi tới cái sân thứ hai, đi vòng qua sườn viện, gia nhân trong nhà nhìn thấy cho dù cũng hơi cảnh giác với Dương Phàm, nhưng thấy là tiểu thư dẫn cũng cho qua.



Tuyết Liên tới sân thứ hai, nương theo hàng cột và mấy chậu hoa, cây cảnh trong viện mà nấp nấp nhìn vào bên trong thăm dò, quay đầu vẫy vẫy Dương Phàm, hắn bèn bước nhanh tới.



Ngoài viện có mấy cái ghế mây, từ phía Dương Phàm nhìn sang, thấy một lão nhân mặc áo choàng trắng thả vạt, đầu quấn khăn trắng, đeo thắt lưng trắng, ở gấu áo ống tay đều có đường viền thêu màu cam nhạt. Lão nhân này xem ra cũng đã có tuổi, tóc râu đều đã lất phất hoa râm, trên mặt nếp nhăn hằn sâu, tai đeo hai chuỗi châu màu đỏ, đong đưa theo lời ông nói, tương phản lại khuôn mặt càng thêm gầy gò.



Vị Huân Nhi cô nương kia ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh lão, hết nhìn đông lại nhìn tây lơ đãng nghe phụ thân nói. Nàng đang bị răn dạy vì tự tiện rời khỏi yến hội, tuy vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng cũng không bỏ đi. Cha của Tuyết Liên Trần Đại Vũ ngồi quay lưng về phía Dương Phàm, nên nhất thời hắn không thể nhìn thấy dung mạo của ông.



Dương Phàm nhìn vị thủ lĩnh này cũng thấy hơi kỳ quái. Ông đã lớn tuổi như vậy, tuy tinh thần vẫn cường tráng nhưng sao có thể có con gái nhỏ như vậy? Tính tuổi, muốn nói Huân Nhi là cháu gái lão cũng không sai, tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, các thủ lĩnh này có rất nhiều thê thiếp, Dương Phàm cũng thấy bình thường.



Vĩ lão nhân áo trắng kia chính là thủ lĩnh Bạch Man tộc, chớ thấy tuổi tác ông đã lớn, thân hình cũng không khôi vĩ, giọng nói vẫn sang sảng, hơn nữa còn dùng tiếng Hán tiêu chuẩn:

- Hắc! Lão hán vẫn cảm thấy quan nơi này người đủ tham, tâm đủ đen, mong rằng thiên sứ từ triều đình phái xuống sẽ khác một chút, không nghĩ tới lại là cùng một loại, thậm chí tâm còn đen hơn bọn chúng!


Trần Đại Vũ giận dữ nói:

- Ôi! Huân lão thực sự không biết ẩn nhẫn. Nếu chẳng may chọc giận y, sợ rằng sẽ dẫn đến phiền toái. Huân lão không đáp ứng, cũng nên nói khéo một chút mới phải. Hiện giờ ngài làm như vậy coi như y hoàn toàn mất thể diện, chỉ sợ sẽ rất hận ngài, sau này sẽ tìm ngài gây chuyện đấy.



Huân Kỳ cười lạnh nói:

- Cần gì ngày sau? Lão hán nghe y nói lời không phải của người, nhấc mông bỏ đi, y lập tức kỳ quái nói một câu gì đó “Lần này đến Kiến Nam vốn là vì điều tra án mưu phản”, sao lão hán không nghe ra là y đang rung cây dọa khỉ chứ?



Trần Đại Vũ nghe vậy càng thêm lo lắng, thở dài thở ngắn oán hận tính cách Huân Kỳ quá mức mạnh mẽ.



Huân Kỳ liếc ông một cái, bất mãn nói:

- Ngươi không cần lo lắng thay cho lão hán, ở đây lão hán ta mới là thổ Hoàng đế! Khâm sai thiên sứ y còn chưa đáng nhìn vào mắt đâu. Lão hán cho y mặt mũi thì y là khâm sai, không cho y mặt mũi thì y là cái rắm!



Thoạt nhìn, Huân Kỳ thật không coi Hoàng Cảnh Dung vào mắt, xả tức xong bèn đổi chủ đề. Dương Phàm không nghe thêm được tin tức có ích nào nữa, ra hiệu cho Tuyết Liên, hai người lặng lẽ lui ra.



Dương Phàm vừa đi vừa nghĩ: “Cái tên Hoàng Cảnh Dung này thật sự là tham lam, quên luôn cả cái mũ khâm sai này rồi. Các thủ lĩnh thổ ty đó đều là hạng người bướng bỉnh không chịu thuần phục, ai sẽ sợ y? Tuy nhiên, y cứ ngụy trang điều tra mà cướp đoạt một phen thì dễ rồi, chỉ cần y không giết người vô tội, những chuyện khác cứ từ từ tính.”



Tuyết Liên dẫn Dương Phàm ra ngoài, thấy sắc mặt hắn trầm tư, ban đầu còn nhẫn nại, nhưng đến tận chỗ ở của Dương Phàm mà hắn vẫn không chịu nói, Tuyết Liên không kiên nhẫn nổi nữa, không kìm nổi giật nhẹ ống tay áo hắn, nhỏ giọng:

- Dương đại ca, ca xem bộ dáng của Huân bá bá, ca nói nếu tiểu ca ca của Huân Nhi tỷ tỷ có giống ông là rất anh tuấn chứ?