Say Mộng Giang Sơn

Chương 503 : Hoàng Tước sau lưng

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


Huân Kỳ là đại thủ lĩnh bộ lạc Bạch man ở Thiên Châu Diên Châu Kiến Nam, rất ít người biết lão có quan hệ thân thiết với thương nhân Trần gia, người biết lúc này lão đang ở trong nhà Trần gia lại càng ít hơn.



Thực ra, các thủ lĩnh này tuy có quyền thế nhưng trong mắt đại đa số người Hán, đều là những kẻ nhà quê ngốc nghếch, nếu không phải người biết rõ, thật đúng là không thể nhìn vào quần áo cách ăn mặc của lão đề nhìn ra thân phận, cho nên ngay cả hàng xóm sát vách Trần gia cũng chỉ biết đây là khách Trần gia, chứ không biết thân phận vị khách này.



Huân Kỳ đến ỉTrần gia, có quan hệ rất tốt với Trần Tuyết Liên cô nương đã sửa họ, Huân Nhi là bạn tốt nhất của nàng, mà Huân Nhi cô nương cũng có thành kiến, nên tận lực ngăn cản Tuyết Liên tiếp xúc với Dương Phàm. Bây giờ Tuyết Liên cô nương có hoài niệm mà muốn tìm Dương Phàm nói chuyện cũng rất khó.



Đối với Dương Phàm, thiếu cô nhóc Tuyết Liên này quấy rầy hành động sẽ tự do hơn. Sáng sớm hôm nay hắn đã hỏi dò bóng gió Tuyết Liên về tình huống của thành, còn chưa hỏi được vài câu, Huân Nhi cô nương đã rất không kiên nhẫn lôi kéo nàng đi. Dương Phàm rất thức thời rời Trần gia đi dạo trong thành, làm chút chuyện mỹ kỳ danh viết (chơi cờ làm thơ?)



Hắn đi vòng vo quanh cửa thành đến trưa, chủ yếu là lượn lờ quanh phủ Đô đốc, theo dõi động tĩnh ở đây, thuận tiện thăm dò chút về cách thiết kế, sinh sống, tình hình của dân chúng Ung Châu. Tới giữa trưa, Dương Phàm tới một tiểu điếm, gọi gà xông khói, thịt khô, cá bột, thong thả dùng cơm.



Quán ăn này xây ngay đối diện phủ Đô đốc một con đường, với thân phận khâm sai của Hoàng Cảnh Dung, nếu phải rời khỏi phủ Đô đốc, nhất định sẽ đi cửa chính, ở đây có thể theo dõi được hướng đi của y.



Dương Phàm ăn xong cơm trưa, lại gọi thêm một bình trà, khi uống trà pha bằng lá còn chưa trở thành xu hướng chính của Đại Đường, thì uống trà ở đất Thục cũng đã thịnh hành được mấy năm. Ở chỗ Thẩm Mộc, Dương Phàm đã uống nước chè xanh không thêm gia vị, hương vị rất thơm, nên cố ý dặn chủ quán hãm cho mình một bình nước chè xanh.



Sau giờ Ngọ, xong bữa cơm trưa cũng hơi buồn ngủ, việc buôn bán của cửa hàng cũng dần thưa thớt, cuối cùng chỉ còn lại một bàn Dương Phàm đang thư thả nhấp trà, ngay cả chưởng quỹ cũng dựa vào quầy mơ màng.



Khi bình trà lớn của Dương Phàm sắp hết, đột nhiên cửa chính phủ Đô đốc mở ra.



Dương Phàm lập tức tỉnh táo, cảnh giác nhìn về hướng đó.



Từ bên sườn phủ Đô đốc, một đội quan binh ước chừng ba trăm người vội vàng chạy tới, tập trung trước cửa, xếp thành hàng, đao thương sáng loáng, hàn khí kinh người, dân chúng bên đường lập tức an tĩnh lại, lùi lại ven đường, châu đầu ghé tai hỏi nhau.
- Không sai đâu! Ta nhận ra hắn, người này không phải lưu hân, nhưng trong nhà có hai người cũng bị đày tới đây. Ha ha! Ngươi cũng biết, lưu nhân tới đây sung quân phần lớn đều là người nhà quan, người ta tới thăm thân nhân bị đày, ngươi nói hắn có thể không mang theo tiền sao?



Người này chính là Liễu Quân Phan, năm đó có thể dụ dỗ Diêu phu nhân ra tay, cũng là một tên khéo ăn khéo nói, hiện giờ thấy Dương Phàm có tiếp xúc với lưu nhân, vài đồng lõa bị y lừa gạt sinh lòng nghi ngờ, linh cơ vừa động, lập tức kết hợp tình thế lúc này, nói như thật, nhất thời lừa được mấy tên đồng lõa không còn nghi ngờ nữa.



Mấy tên chia ra trái phải chặn đường đi của Dương Phàm, một tên trong đórút cầm bao kiếm đã bị mài mòn khua khua, lạnh lẽo nói:

- Tiểu tử, huynh đệ chúng ta chỉ cầu tài. Thức thời thì móc hết những thứ đáng giá ra, đại gia sẽ tha cho ngươi một mạng. Còn nếu không… ha ha!



Dứt lời, y rút ra một thanh kiếm sắc bén, đe dọa Dương Phàm.



Dương Phàm không để ý tới y, sở dĩ hắn còn giằng co với những người này là vì muốn biết rõ ý đồ của họ. Biết được những người này chỉ là đám cướp đường hại dân hại nước, liền muốn tốc chiến tốc thắng. Nhanh nhanh kết thúc mấy tên này thôi, hắn còn muốn đi xem đến tột cùng Hoàng Cảnh Dung có ý đồ gì.



Nếu Hoàng Cảnh Dung muốn giết chết lưu nhân, hắn nhất định phải ra mặt ngăn lại. Tuy không mang theo người, lại có Thánh chỉ lệnh hắn hộ tống Công chúa tới Trường An, hắn xuất hiện sớm như thế sợ rằng cũng dễ khiến cho người ta nghi ngờ hắn chống Thánh chỉ, nhưng cũng bất chấp. Hắn tin tưởng chỉ cần mình ra mặt sẽ có thể ngăn cản Hoàng Cảnh Dung ra tay.



Phụ trách giết người tất nhiên là quan binh địa phương, nếu không có tình huống bất đắc dĩ, bọn họ cũng sẽ không nguyện ý để hai tay dính đầy máu tanh. Dù sao phần lớn lưu nhân cũng là người nhà quan lại, ai biết tương lai ai sẽ tái nhậm chức? Năm đó không phải ai cũng hô đòi đánh gia tộc Thượng Quan sao? Kết quả nam đinh không ngẩng đầu, lại có một nữ kiệt xuất, cho dù hiện tại gia tộc Thượng Quan chưa được công khai tha tội, nhưng còn ai dám khinh thường?



Nếu không bị ép buộc, sẽ không có ai tự đi tìm phiền toái. Chỉ cần hắn lộ diện, Hoàng Cảnh Dung là khâm sai, hắn cũng là khâm sai, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, những quan viên địa phương này tất nhiên sẽ áp dụng đối sách không theo lời ai, khi đó chỉ còn năm bày chấp dịch Ngự sử đài dưới tay Hoàng Cảnh Dung kia, muốn làm gì cũng đừng mong thành công.



Dương Phàm đang định động thủ, lời nói của nam nhân có vết sẹo dài hình con rết trên mặt thu hút sự chú ý của hắn. Dương Phàm tò mò nhìn y, hỏi:

- Túc hạ là ai? Biết ta sao?