Say Mộng Giang Sơn
Chương 513 : Không thành Phật được
Ngày đăng: 20:54 18/04/20
Ngày này, Hoàng ngự sử cảm thấy rất nghẹn khuất.
Lúc sáng sớm thức dậy, y còn rất vui vẻ, cả một đêm triền miên trong động đào nguyên, vừa sớm đã sảng khoái tinh thần, vốn định một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, đùa giỡn uy phong trên người lưu nhân, nhằm tái hiện lại cảnh đóa hoa đào nở rộ đêm qua, nào ngờ vừa chém một kiếm xuống, lại bổ trúng một kẻ dám kháng lại nữ hoàng đế.
Cũng may y có thánh chỉ trong tay, lão La Thư Đạo nhát chết kia không dám không khuất phục, nhưng Trương Giản Chi vừa bị đá sang một bên, không ngờ lại nhảy ra một tên Dương Phàm cũng có thánh chỉ của Nữ hoàng đế. Hoàng Cảnh Dung nguyền rủa, tức giận trở về phủ đô đốc, buổi chiều vừa đun một bình trà, vẫn còn chưa hết tức giận thì lại thấy Trương Giản Chi đỡ Dương Phàm tới tìm y.
Liếc thấy Dương Phàm che kín hai mắt, Hoàng Cảnh Dung rất kỳ lạ, đợi khi y biết được Dương Phàm bất ngờ gặp thích khách, lập tức vui sướng hết sức. Điều duy nhất khiến y nuối tiếc là đao của tên thích khách kia hơi lệch một chút, không lấy được mạng của Dương Phàm. Nhưng thấy dáng vẻ đen đủi của Dương Phàm, Hoàng Cảnh Dung vẫn rất vui sướng.
Đáng tiếc tâm trạng vui sướng của y cũng không kéo dài được bao lâu, rất nhanh chóng bị những lời chất vấn của Dương Phàm và Trương Giản Chi liên tiếp không ngừng làm gã cụt hứng.
Dương Phàm ở Hình bộ cũng khá lâu, hiểu rõ trình tự tư pháp như lòng bàn tay, tuy mắt hắn không nhìn được, nhưng lúc này lại không cần mắt, chỉ cần mồm của hắn còn có thể nói là đủ rồi.
Dương Phàm chất vấn theo trình tự pháp luật, Hoàng Cảnh Dung căn bản là bạo lực chấp pháp, kết án qua loa, chỉ muốn tìm bừa một lí do viên mãn khiến Hoàng thượng hài lòng là được, đâu nghĩ có thể có người tới chất vấn quá trình hỏi án của y, mà quá trình thẩm vấn và kết án của y lại trăm ngàn chỗ hở, đối với chất vấn của Dương Phàm căn bản không chống nổi.
Trương Giản Chi làm Huyện thừa nhiều năm, hôm nay thân là Thứ sử một châu, năm giữ sự vụ hành chính, trên ti pháp cũng không phải người thường, nhưng có những vấn đề về mặt nào đó mà Dương Phàm nghi ngờ chất vấn, lão liền giải thích thuật lại lưu nhân ở bản địa là an phận thủ mình thế nào, còn liệt kê nhân số, đặc biệt là tỉ lệ nam nữ, già trẻ, dùng cái này để chứng minh họ tạo phản là hoàn toàn vô lý đến mức nào.
Dương Phàm và Trương Giản Chi bức người, La Thư Đạo trước sau lại giả bộ đánh đấm cho có khí thế, Hoàng Cảnh Dung bị Dương Phàm và Chương Giản Chi người này một câu, người kia một câu chất vấn không chịu nổi, đáng giận nhất là bên cạnh còn có một đám quần chúng tới xem trò cười, cũng không biết có phải trong lòng Hoàng ngự sử có ma không mà hoàn toàn bị lép vế không phản bác được.
Đến chiều, Hoàng Cảnh Dung liền giải tán binh lính rồi. Cuối cùng, Trương Giản Chi đề nghị, La Thư Đạo bỏ quyền, Dương Phàm cho phép, quyết định thả lưu nhân về, chỉ phái số quan binh ít ỏi tới trấn giữ bên ngoài, đề phòng bọn họ bỏ chạy, thẩm tra lại chứng cứ mưu phản của họ. Hoàng Cảnh Dung hết cách đành phải nghe theo.
***
Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên vọng đến những tiếng nói, ngay từ đầu Dương Phàm không để ý tới, nhưng lúc cái tên "Tư Mã Bất Nghi" lọt vào tai hắn, thì hắn không tự chủ ngừng bước.
- Tên Tư Mã Bất Nghi kia đúng là gan lớn, dám ám sát cả khâm sai.
- Hài, hắn chỉ không may thôi. Nếu như hắn sớm biết đó là khâm sai, thì đã không hạ độc thủ rồi.
- Còn chưa bắt được hắn ta sao?
- Đương nhiên là không bắt được. Nếu như muốn bắt, thì nhất định đã bắt rồi. Vấn đề là những người đó sẽ đi bắt sao? Ngươi cũng biết hắn đang làm gì mà, ngươi nói hắn từ Thổ Phiên vận chuyển châu bảo, thảm, Tạng đao, mật gấu, xạ hương...mấy thứ này ai mua được chứ? Là ai cung cấp đồ sứ, tơ lụa cho hắn mang tới Thổ Phiên? Hào môn bản địa này ai mà chả cần hắn, sao có thể bắt hắn được.
- Không thể nào, ta nghe Bạch bộ đầu nói, cái tên Tư Mã Bất Nghi kia vốn ẩn nấp tại quầy hàng họ Trần trên đường Ngư Thị đấy. Bọn họ nhận được tin tức xong đi bắt người thì hắn lại trốn thoát mất.
- Thế là xong, đều là dọa người cả, ngươi tin sao? Không chỉ nói bọn họ sẽ không bắt người, nếu như a Lang muốn bắt người, nhân mã còn chưa ra khỏi cửa phủ, bọn họ là có thể chạy đi báo tin trước rồi, mà dù thật sự bắt hắn ta, dù gì cũng sẽ bị những người đó lặng lẽ thả đi. A Lang chúng ta chỉ là người ngoại lai, vẫn bị bọn họ bài bố đấy.
Hôm nay Tư Mã Bất Nghi đang trốn ở chỗ đó, có ai tới bắt sao? Sáng nay ta đi mua rau thì nghe người ta nói, tên Tư Mã Bất Nghi kia đã thả rồi, nói khâm sai là người của triều đình, hắn không động tới, nhưng hắn nhất định sẽ xử lý toàn bộ gia đình của đứa trẻ đã phá chuyện tốt của hắn, tế vong linh các huynh đệ của hắn.
Dương Phàm đứng ở phía sau cây, lẳng lặng nghe hai người nhà của phủ Thứ sử nói chuyện, chút sát khí dần di động trong mắt hắn.
Một cơn gió thổi đến, làm cành lá lay động, một con sâu dùng vô số chân leo lên lá cây, đang mút lấy chất lỏng của lá, Dương Phàm cong ngón tay búng một cáy, con sâu kia lên tiếng rơi xuống đất, cơ thể cuộn cong lại còn không lật được, một cái chân to bước đi, giẫm nó nát bét.