Say Mộng Giang Sơn

Chương 54 : Say trong lòng

Ngày đăng: 20:46 18/04/20


"Hạ Hầu Anh" khinh miệt lướt mắt qua đám người kia một cái, vỗ vỗ đầu con báo, kéo cánh tay Liễu Quân Phan dịu dàng nói:



- Liễu lang, chúng ta đi!



Liễu Quân Phan như bị trúng tà, đầu óc mơ mơ màng màng, chạy như bay theo Hạ Hầu Anh. Tiếng chửi rủa của Diêu phu nhân phía sau, gã một chữ cũng không nghe thấy.



Tuy rằng mẫu thân Diêu phu nhân là nhũ mẫu của Thái Bình công chúa, nhưng Hạ Hầu cô nương lại xuất thân trong một thế gia ở Tây Vực, Thái Bình công chúa sẽ vì tình nhân của con gái nhũ mẫu mà trở mặt đối đầu với nhà quyền quý Tây Vực sao?



Không hề nghi ngờ gì nữa, Thái Bình công chúa chính là con gái mà Thiên hậu sủng ái nhất, nhưng trước nay chưa hề nghe nàng nhúng tay vào những chuyện chính sự bao giờ. Hơn nữa, Liễu Quân Phan đã theo Diêu phu nhân lâu như vậy, gã biết rõ rằng lão nương đã từng là nhũ mẫu của Thái Bình công chúa kia nhưng chưa chắc đã được ưu ái.



Dù sao, Thái Bình công chúa đã trưởng thành, đã thành thân sinh con rồi, nhũ mẫu của nàng khi còn nhỏ…hazz, cũng chỉ còn là cái danh cáo mượn oai hùm che mắt người ngoài mà thôi.



Khi Diêu phu nhân lồm ngồm bò được dậy thì đám người Hạ Hầu Anh đã ngạo nghễ rời đi, chỉ còn lại mấy hạ nhân đang tháo dỡ trướng vải.



Diêu phu nhân tất nhiên không thể tự hạ mình theo mấy gã người hầu thấp kém diễu võ dương oai. Đang lúc bực mình mà không có chỗ nào để phát tiết ra, con báo xa-li kia lại gào thét chạy trở về, một chân khập khiễng nhảy đến bên người Diêu phu nhân, dán chặt vào người nàng không rời, ngẩng mặt lên nhìn nàng với ánh mắt đầy tội nghiệp như muốn cầu xin sự thương hại.



Diêu phu nhân nhìn lên, chân trước của tiểu bảo bối hình như đã bị thương, hướng tầm mất theo hướng con con báo chạy về, chỉ thấy một gã đàn ông vạm vỡ áo bào gấm xách theo gậy gộc tiến đến trướng lũy, đây chính là nơi các du khác đang thưởng ngoạn.



Hoá ra báo xa-li này vì quá hoảng sợ mà bỏ chạy nên mới đụng phải chỗ trướng luỹ kia. Hộ vệ phủ Thái Bình công chúa sợ móng của nó làm chủ nhân bị thương nên đuổi đánh nó về.



Diêu phu nhân giận tím mặt, ả gần như sắp phát điên lên. Hôm nay mọi việc đều không được như ý, ả hùng hổ hướng bước về phía trướng luỹ, hét lớn từ xa:



-Kẻ thối tha nào đã đánh thương báo xa-li của bổn phu nhân, mau đứng ra cho ta!
Liễu Quân Phan lúc này lại đang ở chỗ "Hạ Hầu Anh".



Dãy nhà mà “Hạ Hầu Anh" thuê hướng cửa về phía đường lớn mà không quay vào trong. Liễu Quân Phan cũng là một kẻ có con mắt tinh tường, thoạt trông đã biết đây là dinh thự của quan cấp tam phẩm trở lên trong triều, bởi dinh của quan cấp dưới tam phẩm không được phép mở thẳng ra đường lớn như vậy.



Hạ Hầu Anh giải thích cho gã, nơi này là dinh thự của một vị Thượng thư. Lúc ấy quan lại ở kinh thành hầu hết đều xây dinh thự ở kinh, đợi khi họ cáo lão hồi hương hay bị cử đi nơi khác nhậm chức thì sẽ cho thuê những dinh thự ấy, hoặc nếu bản thân đã có quá nhiều dinh thự rồi, không ở hết thì cũng đem cho thuê.



Thời đầu nhà Đường, các nhà quan lại quyền quý trong kinh thành đa phần đều làm như vậy, vì lúc ấy việc kinh doanh nhà trọ còn chưa phát đạt, khách có thân phận tới kinh thành ở lâu dài thì ở nhà trọ mãi cũng không tiện nên phải thuê riêng dinh của quan lại quyền quý, đương nhiên, khách càng hào phóng thì sẽ càng thuê nhà to đẹp hơn, giá thuê cũng đắt hơn.



Đi qua “Trâm túy lầu" mua rượu, xem hào nô sông Lạc Thủy thi đấu, và chỉ duy nhất đệ nhất đẳng quý nhân mới có thể nuôi báo làm con vật cưng trong nhà, Liễu Quân Phan đã không chút nghi ngờ thân phận của Hạ Hầu Anh hiện giờ lại thấy nàng thuê một khu dinh thự cao cấp xa xỉ như thế, mặc dù chỉ là thuê tạm trong một thời gian ngắn nhưng trong phủ vẫn mướn rất nhiều nô bộc tôi tớ, mỗi ngày tốn ít cũng phải ngàn lạng bạc. Vậy thì thân phận tôn quý của nàng là điều khỏi phải bàn cãi rồi.



Liễu Quân Phan theo "Hạ Hầu Anh" xuống xe tiến vào trong phủ, liền có thị nữ xinh đẹp cung kính chạy ra đón chào. Bước vào trong viện thì gặp ngay tầng tầng lớp lớp các gia nhà với không biết bao nhiêu cửa giả, các dãy hành lang thì trùng điệp uốn khúc tựa một bức tranh thủy mặc đầy đường nét. Tới trái nhà sau, vào trong sảnh đường, vào các gian phòng thì chỉ thấy các bức rèm rủ xuống, mọi thứ đều được bố trí rất gọn gàng, toát ra vẻ xa hoa, cao quý của giới vương giả.



Hạ Hầu cô nương đi vào thay xiêm y, khi trở ra, chiếc áo bào gấm của nàng vô cùng lộng lẫy, cây trâm minh châu cài trên tóc, nàng đẹp tựa môt nàng tiên đi lạc xuống cõi phàm trần. Hạ Hầu Anh dặn dò tôi tớ bố trí tiệc rượu khoản đãi lang quân. Lát sau, tám loại thức ăn quý, đồ cạn có, đồ biển cũng có, đều lần lượt được bày biện ra. Tiếp đó, các tỳ nữ xinh đẹp bước ra ca múa cho thêm phần náo nhiệt.



Liễu Quân Phan chưa từng thấy cảnh phô trương tới mức như vậy bao giờ, mỹ nhân đang kề sát, vũ nữ quyến rũ hàng trăm, hát múa lả lơi uyển chuyển, bất giác đã ngà ngà say. Khi đôi mắt gã lờ đờ lim dim, mơ hồ nghe thấy Hạ Hầu cô nương thì thầm vào tai mình rằng khi cha và huynh nàng từ Dương Châu trở về, nàng sẽ báo với phụ thân về hôn sự giữa nàng và gã, hai người sẽ như chim liền cánh, như cây liền cành mãi mãi không xa lìa.



Liễu Quân Phan đang mơ mơ màng màng, đầu óc không đủ tỉnh táo để đáp lại, cho đến khi đã uống đến say mèm, liền được tỳ nữ xinh đẹp dìu về khách phòng phủ Thượng Thư nghỉ tạm.



Khi thức dậy thì đã là buổi sáng ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, Liễu Quân Phan mở mắt ra thì chỉ thấy tấm màn che đang phơ phất tung bay. Khẽ hít một hơi thật sâu, gã cảm nhận được một mùi hương lướt qua cánh mũi, giơ tay quờ sang bên, cảm giác tơ lụa mềm mại ngay lập tức tác động tới từng tế bào thần kinh trong các ngón tay gã, chỉ tiếc là thiếu một mỹ nhân khỏa thân nằm bên cạnh thôi.



Nếu không, đây đúng là Thiên đường rồi.