Say Mộng Giang Sơn

Chương 530 : Tiến thoái lưỡng nan

Ngày đăng: 20:54 18/04/20


Mạnh Chiết Trúc sắc mặt nghiêm nghị nói:

- Chúng ta phái một đội nhân mã đến trại Hà Bạch giải vây cho nàng. Chủ lực chỉ có thể đi lấy Diêu Phó, chỉ cần chúng ta chiếm được Diêu Châu, trại Hà Bạch tự nhiên sẽ không phải lo. Nếu như còn kéo dài thêm một khắc, toàn tộc của chúng ta sẽ có thể... lâm vào mối nguy hiểm lớn hơn!



Mạnh Chiết Trúc quay về phía Huân Kỳ, thành khẩn nói:

- Ta rất thích Huân Nhi, vì nàng, ta có thể từ bỏ cả tính mạng bản thân. Nhưng bây giờ không phải lúc khoe võ dũng của một mình ta, ta là trưởng tộc, phải có trách nhiệm với người toàn tộc! Nếu như Huân Nhi có chuyện gì... là nam nhân của nàng,ta sẽ lấy đầu Vân Hiên và Văn Hạo để đền mạng cho nàng!



Huân Kỳ cười lớn nói:

- Nói hay lắm! Đây mới đúng là thổ ty chân chính!



Huân Kỳ chậm rãi đứng lên, nghiêm nghị nhìn các thủ lĩnh, trầm giọng nói:

- Mưu đồ của Văn Hạo và Vân Hiên là lãnh thổ và con dân của chúng ta, tên tham quan Hoàng Cảnh Dung tham hơn cả chó sói đói này, lúc ta ở Nhẫm Thũng đã từng xin ta một bức tượng Phật vàng to bằng một người thật. Các ngươi cho rằng, nếu như bây giờ chúng ta xin hàng, sẽ được cái gì?



Các ngươi cho rằng không thỏa mãn khẩu vị của bọn chúng, bọn chúng sẽ đồng ý đàm phán hòa bình với chúng ta sao? Nhân nhượng không thể có được hòa bình, chỉ có thể khiến dã tâm và lòng tham của bọn chúng càng khó mà thỏa mãn. Tên tham quan như Hoàng Cảnh Dung, chúng ta không có gì để đàm phán cả, hạng người ngông cuồng ngạo mạn như Vân Hiên và Văn Hạo, chúng ta càng không có gì để đàm phán!



Huân Kỳ ta phải có trách nhiệm giữ gìn mảnh đất của tổ tiên và tất cả những con dân trên mảnh đất đã nuôi dưỡng ta! Huân Nhi là đứa con gái mà ta thương yêu nhất, cũng là thê tử của Mạnh Chiết Trúc, nhưng vì lãnh thổ và con dân của chúng ta, ta chỉ có thể bất chấp an nguy, thổ ty Mạnh Chiết Trúc cũng đã đồng ý từ bỏ cơ hội này!



Ta sẽ cùng với thổ ty Mạnh Chiết Trúc dẫn các ngươi đi đánh thành Diêu Châu, đánh cho bọn chúng đau, đánh cho bọn chúng sợ, làm cho bọn chúng không bao giờ dám coi chúng ta như lũ sơn dương có thể tùy ý chém giết! Trận chiến này, chúng ta phải giống như sáng tối, biết tiến biết lui, còn người nào sợ hãi lùi bước giảng hòa, sẽ có kết cục thế này!



Huân Kỳ rút đao chém xuống, mấy cái bàn mặt gỗ, “bịch” một tiếng, bị chặt bay một góc.



Mạnh Chiết Trúc cũng đột nhiên đứng dậy, thân hình y cao lớn uy mãnh. Y vừa đứng dậy, đầu gần như chạm vào đỉnh trướng. Mạnh Chiết Trúc nắm chặt chuôi đao, trầm giọng nói:

- Lập tức chặt gỗ làm khí giới công thành, thu thập độc dược, rèn đầu mũi tên, gọt mũi tên trúc.



Trận chiến này, chỉ được phép thắng, không được phép thua!


Huân Nhi cô nương bây giờ cũng không còn chút gì xinh đẹp nữa rồi, đồ trang sức trên đầu hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp không biết đã rơi đi đâu mất, mái tóc xõa tung như một ổ gà dính đầy bụi đất; khuôn mặt ngày trước mềm mại trắng bóc như lòng trắng trứng đã bị khói bụi hun đen nhẻm, cái áo nhăn nhúm đã không nhìn ra màu sắc ban đầu nữa, bên trên còn dính rất nhiều vết máu màu đỏ thẫm.



Binh sĩ tấn công trại vừa rút lui, cũng giống như những nam nhân kiên thủ trên tường trại kia, nàng ngã xuống, nằm chỏng vó, chẳng có chút thục nữ nào.



- Ê, tư thế của cô... không được đẹp lắm, khép chân lại đi!



Dương Phàm mệt mỏi chẳng còn chút sức lực, lại còn có lòng dạ dạy Huân Nhi làm một thục nữ thế nào, người khác đại khái sẽ không để ý xem dáng vẻ của Huân Nhi bây giờ, nhưng Dương Phàm, người đến từ thế giới văn minh lại không chấp nhận được.



Huân Nhi lườm hắn một cái, thở nhè nhẹ nói:

- Ngươi đúng là có thời gian rảnh!



Mặc dù nói như vậy, nàng vẫn nghe lời khép hai chân lại. Hai chân hình như đã không còn là của nàng nữa, lúc khép lại, các gân chân đều vô cùng đau buốt. Khuôn mặt Huân Nhi bị hun giống như ông Táo quân, đây là khói độc hồi chiều đột nhiên chuyển hướng hun, cho nên đôi mắt nàng bây giờ đỏ như mắt thỏ.



Dương Phàm trầm tư một hồi, thở dài:

- Ngươi nói xem, nếu như bây giờ ta xuống núi sẽ ra sao? Bọn họ sẽ thả người của trại chứ?



Huân Nhi uể oải nói:

- Được rồi, ngươi đi thử lại không chán sao? Có tật giật mình, tên họ Hoàng đó sẽ không để cho bất cứ người nào trong trại sống sót, làm bại lộ chuyện y giết hại Khâm sai! Đạo lý này ngươi không rõ sao? Ta sẽ không đâm dao sau lưng ngươi.



Dương Phàm thở dài nói:

- Thế nhưng ta lo Thanh Sơn ca không nghĩ như vậy, cô xem huynh ấy thì thà thì thầm với mấy người kia, có phải là có tính toán gì không?