Say Mộng Giang Sơn
Chương 535 : Đại nạn lâm đầu
Ngày đăng: 20:55 18/04/20
Khi Dương Phàm đến gần doanh trướng của Huân Kỳ, liền nhìn thấy mấy người bị Man binh áp tải ra ngoài.
Dương Phàm liếc mắt , nhìn quần áo thì xác định đó là người mà bộ lạc Văn Thị trên núi phái đến, biết người đưa tin đã rời đi, hắn liền không vội nữa, bước chậm lại, từ từ đi đến.
Cửa của doanh trướng là mảnh vải treo cao, khi Dương Phàm bước vào, liền nhìn thấy Huân Kỳ và Mạnh Chiết Trúc đang ngồi sau cái kỷ trà thấp giọng trò chuyện. Vừa thấy Dương Phàm vào, hai người vội vàng đứng dậy, thi lễ với hắn, biết được binh lính triều đình đã đóng quân ở đất Nguyên, chuẩn bị làm lũy từ trên nhìn xuống bốn bộ lạc đấu nhau, bọn họ lúc này mới yên lòng
Dương Phàm sau khi nói xong sứ mệnh mình đã hoàn thành, mở miệng hỏi:
- Nghe nói Văn Hạo và Vân Hiên phái người đưa tin đến đây? Bọn họ muốn nói gì?
Huân Kỳ nói:
- Bọn họ phái người đến nghị hòa, bọn chúng nói, hai nhà Văn Hạo và Vân Hiên đồng ý bồi thường hai tộc Ô Bạch ta năm trăm con sơn dương, một trăm con trâu, về việc lần này bọn họ chủ động kiêu khích dẫn đến chiến tranh. Đồng thời bọn họ sẽ tâu với triều đình từ chức Đô đốc Diêu Châu và Thứ lại Diêu Châu, cũng nguyện ý cùng Ô Bạch hai tộc ta kí kết liên minh huynh đệ.
Lông mày Dương Phàm nhíu lại, có chút châm biếm cười nói:
- Ngoại trừ năm trăm con dê, một trăm con trâu, những cái khác đều là vớ vẩn, chức quan này bọn chúng đương nhiên phải từ, không muốn từ cũng phải từ, bọn chúng cho rằng mình không xin từ thì có thể tiếp tục nắm chức đó sao? Còn về liên min huynh đệ... haha, còn có những cái khác không? Đối với Hoàng Cảnh Dung, bọn chúng nói thế nào?
Mạnh Chiết Trúc cười lạnh nói:
- Bọn chúng vẫn còn vọng tưởng bảo vệ Hoàng Cảnh Dung, suy cho cùng chuyện này là bọn chúng hợp lại lo liệu, trước mắt chịu chút thiệt thòi cũng không hề gì, chỉ cần bảo vệ được Hoàng Cảnh Dung, bọn chúng chẳng khác nào treo trên đầu chúng ta một lưỡi đao, ai biết lúc nào nó sẽ chém xuống
Dương Phàm cười nói:
- Chiết Trúc thổ ty nếu đã thấy rõ ràng điểm này, chắc sẽ không đáp ứng yêu cầu bọn chúng?
Huân Kỳ trầm giọng nói:
- Không sai! Bọn ta cũng đưa ra hai yêu cầu đối lại, một là, bọn họ phải có trách nhiệm mời các thổ ty của Diêu Châu, trước mặt mọi người tạ tội với hai tộc Ô Bạch ta. Hai là, Hoàng Cảnh Dung phải chết! Nếu không, sẽ không có gì để nói, hoặc là bọn họ dâng đầu của Hoàng Cảnh Dung lên hoặc là đem người giao ra!
Văn Hạo không bạc đãi y, từ lúc đến sơn trại vẫn tiếp đón y như là khách quý, y ở trong hậu viên của Văn Hạo gia, vòng qua hai con đường mòn, xuyên qua một vườn cây quả, mắt đã trông thấy hiên sảnh, chợt nghe thấy giọng hét lớn của Văn Hạo truyền đến từ sau vườn cây:
- Cái gì? Chuyện này không thể? Tuyệt đối không thể được!
Vàng Cảnh Dung vội bước nhẹ lại, lặng lẽ đến gần, đứng phía sau một tường cây, nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy rõ nội dung câu chuyện của Văn Hạo và Vân Hiên, Hoàng Cảnh Dung không khỏi cả kinh hồn bay phách lạc.
Dương Phàm tên tai họa đó đã ngăn cản quân viện trợ của tam châu đến cứu giúp sơn trại rồi.
Dương Phàm và Thứ sử Nâm Châu Trương Giản Chi cùng nhiều quan viên triều đình đã dâng tấu buộc tội y.
Huân Kỳ và Mạnh Chiết Trúc đã sai sứ giả đi Lạc Dương thỉnh tội với Thiên tử, tự mình trần thuật lí do tạo phản.
Huân Kỳ và Mạnh Chiết Trúc đã đề xuất điều kiện hòa giải, nhất định phải giao nộp thủ cấp của Hoàng Cảnh Dung, nếu không sẽ không thương lượng gì hết.
Từng câu từng chữ như những đợt sấm sét bổ vào lòng Hoàng Cảnh Dung, làm y hồn bay phách lạc, y nắm chặt vào một cây, tựa như bắt được một cây cỏ cứu mạng, gắt gao chống đỡ để thân mình không khuỵu xuống, hi vọng cuối cùng đặt trên Văn Hạo và Vân Hiên, nhưng câu chuyện đối thoại tiếp theo lại làm cho y kinh hãi.
- Không thể được! Ta sao có thể làm như vậy? Mời tất cả các thổ ty của Diêu Châu, công khai xin lỗi Huân Kỳ và Mạnh Chiết Trúc, chuyện này cũng cho qua, uy phong cũng chỉ là mất hết mà thôi. Dù sao kế kế hoạch thay vào đó thất bại, chúng ta cũng không thể huynh không ra huynh đệ không ra đệ với thổ ty lớn nhất Diêu Châu được, cũng không thể làm Đô đốc và Thứ sử được nữa, nên cúi đầu cũng không sao.
Nhưng mà, giao nộp đầu của Hoàng Cảnh Dung, điều này sao có thể? Nếu chúng ta giết Hoàng Cảnh Dung, giao ra đầu của y, chúng ta chính là kẻ bội nghĩa, bán rẻ bạn bè. Chúng ta không chỉ là mất mặt mà là mất nhân tính. Từ nay về sau, sẽ không có bộ lạc nào muốn liên minh với chúng ta nữa, chúng ta sẽ bị cô lập ở Diêu Châu!
Văn Hạo sắc mặt tái mét, nhăn nhúm vô cùng đáng sợ:
- Vân huynh, huynh là người thông minh, chẳng lẽ huynh không nhận ra chiêu này của lão tặc Huân Kỳ thâm hiểm đến mức nào? Nếu chúng ta làm như vậy, chúng ta ở Diêu Châu cũng không còn chỗ đứng nữa.