Say Mộng Giang Sơn
Chương 56 : Lời đồn đại vô căn cứ
Ngày đăng: 20:46 18/04/20
Dương Phàm trở lại phường Tu Văn, trước tiên đến nhà Giang Húc Ninh. Giang Húc Ninh vừa thấy Dương Phàm thì kích động nói:
- Tiểu Phàm, lần này đúng là ngươi nhọc lòng nhiều rồi, ngày hôm qua ta đã định đến nhà ngươi để cảm ơn nhưng thấy trời tối mà ngươi vẫn chưa về nên ta đành phải quay về nhà, định là hôm nay làm xong việc sẽ đi...
Dương Phàm cười nói:
- Ninh tỷ, tỷ nói những lời khách sáo làm gì, ta thật lòng coi tỷ như là chị ruột của mình. Tỷ tỷ có việc, làm tiểu đệ sao có thể khoanh tay đứng nhìn, câu cảm ơn này không cần phải nói ra đâu.
Diện Phiến Nhi vui sướng trào nước mắt, không ngừng lấy tay áo lau mạnh, nghe Dương Phàm nói vậy chỉ ra sức gật đầu.
Mã Kiều thì chẳng khác gì Tiểu Hắc của nhà Tiểu Đông cô nương, không ngừng đi vòng quanh Dương Phàm, gãi gãi tai nói:
- Nhị Lang, ngươi mau nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi đã dùng biện pháp gì mà khiến tên họ Liễu kia từ hôn? Ta thấy gã sốt ruột như lửa xém đến mông chạy tới đòi ly hôn với tiểu Ninh. Ngươi hãy nói ra mau, nếu cứ tiếp tục thần bí nữa thì ta phát điên lên mất.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Không được không đươc, Ninh tỷ không phải phó thác cả đời cho cái loại chẳng ra gì kia là được rồi, ngươi truy hỏi ngọn nguồn làm gì.
Mẹ của Diện Phiến Nhi từ sau bếp đi ra, lau lau tạp dề, tươi cười nói:
- Nhị Lang à, khuê nữ nhà ta may mắn có cháu mà không bị nhảy vào hố lửa. Lão thân cũng không biết nên cảm ơn cháu thế nào, thôi thì bữa trưa hôm nay cháu ở lại đây, đại nương đi mua bình rượu, nửa cân heo để cảm tạ cháu. Mã Lục à, cháu cũng ở lại dùng cơm trưa với đại nương nhé.
Dương Phàm vội nói:
- Đại nương không cần phải vậy, cháu coi Ninh tỷ như chị ruột, bá cũng đừng coi cháu là người ngoài làm gì. Nhớ lúc trước khi cháu mới tới Lạc Dương, cuộc sống còn xa lạ, Ninh tỷ đã giúp cháu rất nhiều. Hiện giờ cháu chỉ giúp mọi người chút việc nhỏ, không cần phải tính toán kỹ làm gì.
Đúng rồi, chuyện này chỉ trong chúng ta biết thôi, đừng nói cho người ngoài biết, nếu có người hỏi thì nói cũng không biết tại sao họ Liễu kia lại chủ động đến nhà từ hôn, chứ ngàn vạn lần đừng nói cháu ở giữa làm này làm nọ, bằng không sau này họ Liễu kia hối hận, khó tránh khỏi có thêm phiền phức.
Sự việc liên quan đến chung thân của con gái, mẹ Diện Phiến Nhi sao không thể cẩn trọng, lập tức liên tục gật đầu, ghi nhớ kỹ trong lòng. Bà đang định muốn khuyên Dương Phàm ở lại dùng cơm trưa thì Tô Phường chính từ ngoài viện thong thả bước vào, đến cửa sân thì cao giọng:
- Chị dâu, chị dâu có nhà không?
Mẹ của Diện Phiến Nhi nghe tiếng vội ra ngoài đón, Tô Phường Chính nói:
- Chị dâu, có phải hôm qua họ Liễu phường Vĩnh Khang chủ động đến từ hôn đúng không? Lúc ấy ta cũng bất ngờ nghĩ là hắn uống nhầm thuốc hay sao mà tự nhiên lương tâm trỗi dậy. Thật sự là hắn đã uống nhầm thuốc rồi, ha ha!
Tô Phường chính bừng bừng nói:
- Hôm nay tiểu tử này còn dính dáng đến cả quan phủ, thử hỏi lá gan hắn có lớn không chứ, không ngờ hắn còn lừa dối xưng là phú thương Tây Vực, vào hẳn nhà của Võ Thượng Thư đương triều, hãm hại lừa gạt, ta nghĩ sợ là hắn bị điên rồi, nếu không sao hắn có thể từ hôn? Còn dám lừa dối cả Võ Thượng Thư?
Trong phòng, Giang Húc Ninh và Mã Kiều nghe thế thì kinh ngạc nhìn Dương Phàm, thật sự không đoán ra được hắn đã dùng thủ đoạn gì, chẳng những khiến Liễu Quân Phan từ hôn, hơn nữa còn khiến gã thấy lợi tối mắt, làm ra những chuyện như vậy.
Dương Phàm cười nói với Giang Húc Ninh:
- Nhị Lang à, gần đây ngươi...vẫn khỏe chứ?
Dương Phàm không hiểu ra sao cả, đáp:
- Cảm ơn Hoàng viên ngoại quan tâm, tại hạ vẫn khỏe.
Hoàng viên ngoại thở dài, vỗ nhẹ lên bờ vai hắn, lại thở dài nói:
- Nam nhi không dễ rơi nước mắt...Ôi, ta biết trong lòng ngươi rất đau khổ, nhưng nam tử hán chúng ta thua người không thua trận! Giống như lần trước ta bị mất chiếc yếm, nương tử nói là ta mang đi tặng người tình, ép ta quỳ xuống thề thốt! Khụ, ngươi hiểu ta nói gì đúng không.
Nhị Lang à, ngươi không cần phải để trong lòng, cũng không cần phải đau khổ quá, nên là của ngươi thì sẽ là của ngươi, không là của ngươi thì ngươi cầu cũng không được. Có câu nói là: đừng nên coi thường người trẻ tuổi, đừng thấy ngươi chỉ là một phường đinh ở trong phường Tu Văn ngày ngày đi tuần, biết đâu sau này lại một bước trở thành phượng hoàng, đến lúc đó, chắc hẳn cô ta sẽ hối hận vô cùng.
- Vâng, lời vàng ngọc của viên ngoại, tại hạ khắc ghi trong lòng. Chỉ là...viên ngoại đang nói cái gì ấy nhỉ?
- Ngươi đó, còn giả bộ. Thôi đi, ta không nói nữa, không muốn rắc muối vào vết thương của ngươi nữa, nhớ kỹ những lời ta nói đó...nam tử hán đại trượng phu đầu có thể rơi máu có thể chảy nhưng không bao giờ rơi lệ, không bao giờ cúi đầu. Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, nhìn về phía trước, đừng nghĩ đến chuyện đã qua nữa!
Hoàng viên ngoại thân thiết vỗ vỗ bả vai Dương Phàm, chắp hai tay thong thả đi.
Dương Phàm nhìn theo bóng dáng một bước đi ba bước chao đảo của Hoàng viên ngoại mà ngạc nhiên sờ sờ gáy lẩm bẩm:
- Hôm nay Hoàng viên ngoại bị sao ấy nhỉ?
- Rau diếp, cây nấm, cây tể thái, mau mua mau mua đi...bán rẻ đây...A! Nhị Lang đấy à.
Tống Nhị gáng quang gánh hàng đi qua, chợt nhìn thấy Dương Phàm thì dừng tiếng rao, dường như là muốn đi đường vong tránh hắn, nhưng kết quả lại bị hắn nhìn thấy, liền do dự ngượng ngùng cười chào hỏi.
Dương Phàm nói:
- Ồ Tống Nhị bá, bá đã quay về rồi à, ha hả, hôm nay kinh doanh có vẻ không tệ nhỉ, chỉ còn lại vài món rau thôi.
- Đúng vậy đúng vậy..kinh doanh hôm nay ...không tệ...ha hả...
Tống Nhị bá cười gượng, rồi không nhìn Dương Phàm nữa, mắt hơi cụp xuống, lúc đi ngang qua Dương Phàm thì cố ý chuyển quang gánh sang vai kia, tựa như Dương Phàm là một tờ giấy dễ bị cào rách.
Dương Phàm để ý lúc Tống Nhị bá đi sát ngang qua hắn còn len lén nhìn hắn, trong ánh mắt toát lên vẻ thương hại và cảm thông.
Thương hại?
Cảm thông?
Dương Phàm lập tức nghĩ: “Mã Kiều ngốc nghếch kia lại nói gì sau lưng mình vậy?”