Say Mộng Giang Sơn
Chương 543 : Quỷ vực
Ngày đăng: 20:55 18/04/20
- Cẩu khâm sai quay về thành rồi.
Xa xa thấy lá cờ khâm sai phấp phới ở phía ngoài thành, trong huyện thành Ba Giang giống như là trời nắng gặp sét, tất cả bách tính đỡ già dắt trẻ mua đồ lần lượt chạy trốn hết, những người bán hàng rong cũng vội vàng hoảng sợ thu dọn đồ đạc mà không biết chạy đi đâu, các cửa hàng trưởng thì cuống quít sai tiểu nhị đóng cửa.
Trong một thời gian ngắn, trên đường chỉ còn lại mấy cái giỏ tre và một đống rau thối nát, cuối cùng cũng không nhìn thấy nửa bóng người.
Một con chó chạy ra từ một con ngõ nhỏ, nghi ngờ nhìn cái đường trống rỗng một cái, từ từ thả nhẹ bước chân, xem ra nó cũng cảm nhận được có chút bất thường, nó cong lưng, cẩn thận đi vài bước, cúi đầu nức nở vài tiếng, chợt cụp đuôi xông vào một ngõ nhỏ khác.
Cửa thành mục nát, Lưu Quang Nghiệp cưỡi một con ngựa cao lớn, ngạo nghễ đi vào cổng thành, phía sau lão một tấc theo sát hai con ngựa, lập tức lần lượt từng người ngồi, là hai chấp dịch và Ngự Sử đài hộ tống lão tới nơi này. Lần này đi công sai, tiền lãi vô số, phụ nữ muốn chơi thì chơi, một lời quyết sự sống chết của con người, hai Ngự sử đài chấp dịch lúc này vẻ mặt hưng phấn dường như bọn họ mới là là Khâm sai đại thần.
Hơn nữa, phía sau chính là thổ binh mà Tống Sở Mộng phái cho Lưu Quang Nghiệp.
Trên mâu của những thổ binh này rơi xuống từng giọt máu chảy đầm đìa, có một cây mâu dài xuyên tới ba bốn cái đầu người. Đầu những người đó có đầu nam, đầu nữ, có cả già cả trẻ, có vẻ mặt duy trì sự quát mắng tới chết, có cả vẻ mặt đau thương hai mắt nhắm chặt, còn có cả đầu của trẻ con, bộ dạng hoảng sợ gào khóc, chỉ là miệng của chúng tuy há to, mắt tuy kinh hoàng trừng lên, lại khóc không ra tiếng, nước mắt chảy không ra.
Một cửa hàng bên đường truyền ra một tiếng “rầm”, sự tò mò của chủ cửa hàng ghé qua khe cửa nhìn. Kết quả một thổ binh lười biếng vừa lúc đang đi tới trước cửa, cái đầu trên mũi thương kia đang đúng lúc chạm vào tầm mắt của ông ta, đó là một bà lão, mặt đầy nếp nhăn, bộ dạng phia sau huyết nhuộm dường như một con quỷ.
Hai mắt giận của bà ta lồi ra, trắng dã giống như cá chết, vết máu sền sệt chảy xuống cổ, kéo dài, biến nhỏ. Những tia máu đó cuối cùng lại hội tụ lại thành một giọt, một tiếng xoạt ở phía trước quầy hàng, khiến ông ta sợ tới ngồi phệt xuống đất, ngã lăn ra mà khóc.
Khó trách người trên đường đều như tránh rắn rết, tuy lúc này đang là lúc mặt trời chiếu cao, nhưng ai nhìn thấy cảnh tượng này, không có tim như băng giá sao? Cảnh tượng này quả thực âm u lạnh lẽo giống như Quỷ vương đi tuần vậy.
- Chỗ Lưu Quang Nguyên tự hai người bọn ta sẽ phân trần! Minh công không cần lo lắng.
Tống Vạn Du vui vẻ nói:
- Nếu như thế, Vạn Du xin tuân theo sự giao phó của hai vị khâm sai ! Chỉ là...những thi thể này, Ôi ! ngỗ tác cũng không muốn thu dọn, nhiều thi thể như vậy, e là...
Mã Kiều xen vào nói:
- Mang chút củi đốt tới đây đi, đốt quách nơi này cho rồi, nếu độc chưa sạch, sợ sẽ họa khắp toàn thành. Tin rằng…những vong linh này sẽ không trách tội chúng ta.
Khi gã nói, luôn cố nén kích động ở cổ họng, không dám nhìn sang hai bên.
Tống Sở Mộng cũng không muốn biến thành trì của mình thành Quỷ vực, vừa nghe nói liền gật đầu.
Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên vội vàng đi lên xe, buông màn xe, không dám nhìn địa ngục hai bên đường, mọi người liền vội vàng rời khỏi, đuổi về phía phủ đệ Tống thị. Mọi người vừa rời khỏi phạm vi “bãi tha ma”, nghênh diện liền đụng phải đội ngũ của Lưu Quang Nghiệp.
Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên vừa mới ổn lại dạ dày trong xe, vừa nghe Lưu Quang Nguyên tới, hai người lập tức xông ra khỏi xe. Vừa nhìn thấy Lưu Quang Nguyên và số đầu người mà thổ binh đang vác phía sau, hồ Nguyên Lễ liền không kìm nổi mà phát run.
Y chỉ tay về phía Lưu Quang Nghiệp, không kìm nổi giận dữ quát:
- Lưu Quang Nghiệp! ngươi nhìn sạch sẽ như vậy mà lại vô cùng tàn ác, tán tận lương tâm, làm ra những việc vô cùng ác độc, Đào nguyên thuần phác lại trở thành Quỷ Vực trong tay ngươi! Ngươi ngươi…, ngươi tàn bạohành hạ loạn quyền, không kiêng nể gì, tàn sát vô tội, thương thiên hại lý, ta phải buộc tội ngươi! Hồ Nguyên Lễ ta dù có liều mạng, dù mất cả tiền đồ cũng phải buộc tội ngươi, ép ngươi tới chết.