Say Mộng Giang Sơn

Chương 554 : Ngàn dặm đến gặp gỡ

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


- Nhị Dao, con tới đây một chút.



Một văn sĩ trung niên mặc áo xanh cổ tròn đã giặt mòn đến trắng bạc, gọi cô bé đang ngồi bên Phùng Nguyên Nhất. Cô bé nghe tiếng gọi liền nói với Phùng Nguyên Nhất:

- Nguyên Nhất đại ca, phụ thân gọi muội, muội đi một chút.



Phùng Nguyên Nhất gật đầu, lại tiếp tục chăm chú mài thạch đao.



Tiểu Dao chạy tới trước mặt văn sĩ trung niên, ngẩng mặt lên hỏi:

- Cha, có chuyện gì ạ?



Văn sĩ trung niên khẽ thở dài, muốn nói lại thôi, mặt đầy sầu khổ.



Người này tên là Lã Huyền Ngô, vốn là Thư lại trong phủ Thứ sử, bởi vì thông viết lách, thiện mưu lược, làm việc cũng cẩn thận chặt chẽ, vô cùng bổn phận, cho nên được Phùng Thứ sử tin cậy.



Sau khi Phùng Thứ sử binh bại bị giết, Vạn Quốc Tuấn tiếp quản phủ Thứ sử, bởi vì y chỉ là một Thư lại nho bé, nên không bị giết theo Phùng Thứ sử. Tuy nhiên chút tiền tài trong nhà cũng đã bị loạn binh cướp sạch rồi, nhưng không phải lo lắng tới tính mạng, sau đó lại được Vạn Quốc Tuấn trưng dụng, làm việc tại “Hành dinh Khâm sai”, về phương diện an toàn là không phải lo lắng gì.



Lã Huyền Ngô không muốn nói, nhưng con gái tuổi còn nhỏ lại không hiểu chuyện, sợ con bé rước lấy tai họa, bèn xoa xoa đầu bé, thở dài nói:

- Nhị Dao à, sau này con đừng đi lại với tiểu công tử nữa, tránh xa hắn một chút, bây giờ hắn là phạm quan rồi.



Tiểu Dao chớp chớp mắt mấy cái, khờ dại nói:

- Nhưng Nguyên Nhất đại ca không phải người xấu, hơn nữa, Nguyên Nhất đại ca lại rất tốt với con, sao lại hại chúng ta được. Khi còn sống vào ngày sinh nhật Sử Quân từng nói, nếu con và Nguyên Nhất đại ca thân thiết với nhau, thì sau này sẽ được gả vào Phùng gia, tương lai sẽ sống trọn đời bên Nguyên Nhất đại ca đấy.



Tiểu nha đầu nói xong, trên gương mặt ngây thơ không ngờ lại hiện lên chút ngượng ngùng.



Tiểu nha đầu tuổi tuy nhỏ, nhưng lời nói này lại không giống lời của một đứa trẻ.



Thời đại này thiếu nữ mười lăm tuổi theo pháp luật quy định đã là tuổi kết hôn rồi, mà các cô gái địa khu phía nam tuổi nhỏ hơn nhưng lại trưởng thành trước tuổi, một số ít nữ tử dân tộc thiểu số địa khu phía nam không cần đợi đến tuổi theo luật định, mười ba mười bốn tuổi là thành hôn rồi, thậm chí thậm chí mười ba mười bốn tuổi đã có con rồi.


Từ lúc Vạn trung thừa vào ở trong phủ Thứ sử, tất cả nô bộc tôi tớ trong phủ Thứ sử đều đi theo Vạn Trung thừa. Tùy tùng, chấp dịch dưới tay Vạn Trung thừa luôn quát tháo ra lệnh đối với họ, chậu quần áo to này là bọn họ ném cho tiểu nữ tỳ này đi giặt đấy.



"BA~!"



Một thanh niên cao to khẽ khom người đỡ lấy chậu gỗ không để nó rơi xuống đất. Đại hán đó xuất hiện bất chợt vong qua phía sau tỳ nữ, tay bịt mũi miệng nàng, người cầm đầu khoát tay ra hiệu, mấy người liền kéo theo tỳ nữ và chậu quần áo biến mất trong một khu rừng gần đó.



Giây lát, trong đó vọng ra tiếng hỏi:

- Nói, tiểu công tử nay đang ở đâu?



Ngoài thành Phan Châu, đoàn người Dương Phàm xuất hiện từ xa, đội quân tiền tiêu hồi báo, Vạn Quốc Tuấn dẫn quan lại địa phương cùng với các lão thủ lĩnh các trại đang ở ngoài cửa thành đợi.



Mã Kiều nghe xong nói với Dương Phàm:

- Vạn Quốc Tuấn dẫn vạn chúng nghênh đón ngoài thành, xem ra hành động của ngươi ở Man Châu đã dọa hắn sợ vỡ mật rồi, thật là đáng khen tặng ngươi đấy.



Dương Phàm lắc đầu, không cho là vậy, nói:

- Đám Ngự sử đài người nào người nấy cũng kiêu ngạo, ngông cuồng quen thói, Hoàng Cảnh Dung không sợ ta, Lưu Quang Nghiệp không sợ ta, sao Vạn Quốc Tuấn lại sợ ta chứ?



Hồ Nguyên Lễ tiến đến chỗ Dương Phàm, dường như đã lây nhiễm hào khí của hắn, nghe vậy cao giọng nói:

- Chúng ta lòng mang chính nghĩa, vì nước chấp pháp, có tội vô tội, lấy pháp làm cán cân, vô tội không sửa chữa, có tội tất trừng phạt, chẳng lo hắn không sợ!



Dương Phàm cười to nói:

- Lời Hồ huynh chí phải, Vạn Quốc Tuấn rốt cuộc là loại người gì, gặp là biết ngay. Đi, chúng ta đi gặp hắn!



Rồi thúc ngựa đi trước đội ngũ!