Say Mộng Giang Sơn
Chương 557 : Tiểu tử thông minh!
Ngày đăng: 20:55 18/04/20
Tiệc đón gió không thể tiếp tục tiến hành, nhóm thiếu nam thiếu nữ của phạm quan co rúm ró run rẩy bị người dẫn đi tạm giam, lại có gia nhân tới thu dọn đống hỗn loạn bừa bãi tại đại sảnh. Vạn Quốc Tuấn dưới sự bảo vệ nghiêm mật của thị vệ cùng Dương Phàm, Lý Thiên Lý và văn võ bá quan dẫn tới một gian phòng khách khác.
Ước chừng qua hơn một canh giờ, một thị vệ tiến vào bẩm báo, bọn họ một đường đuổi giết đi ra ngoài, từ đại trạch của phủ Thứ sử đuổi giết ra ngoài thành đã đuổi kịp bốn tử sĩ, giết được ba người, vốn có thể bắt sống được một người, ai ngờ trên đường trở về người kia trúng độc mà chết, không ai biết hắn tự uống thuốc độc vào lúc nào.
Thị vệ kia nói xong, nơm nớp lo sợ nói:
- Đứa trẻ tên là Phùng Nguyên Nhất được cứu đi là con trai của Phùng Thứ sử. Về phần lai lịch thích khách...bởi vì không còn ai sống sót nên không tra rõ được!
- Không rõ cái rắm!
Vạn Quốc Tuấn giận không kềm chế được, vỗ án mắng:
- Bọn chúng người khác không cứu, chỉ cứu Phùng Nguyên Nhất, hẳn là dư nghiệt của Phùng thị còn bỏ sót, còn gì mà không hiểu rõ chứ.
Dương Phàm cười nhạt nói:
- Vạn Trung thừa từng nói đồng đảng của Phùng thị có lẽ có vài người trốn vào rừng sâu, nhưng không đáng lo ngại, hiện giờ xem ra không đúng thế rồi.
Vạn Quốc Tuấn lạnh lùng lườm hắn một cái, nói với Lý Thiên Lý:
- Thiên Lý tướng quân, chuyện lùng bắt dư nghiệt Phùng thị, ta giao cho ngươi phải bắt hết bọn chúng cho ta.
Lý Thiên Lý hơi chau mày rậm, việc lùng bắt một đám người trốn sâu trong núi, nói dễ hơn làm, mặc dù cho y mười vạn đại quân y cũng không làm được.
Vài tử sĩ đơn độc bỏ chạy thật ra rất đơn giản, nhưng vì muốn gây sự chú ý cho đám thị vệ để tạo cơ hội ẩn thân cho tiểu chủ tử nên bọn họ cố ý trì hoãn một hồi, sau đó mới chạy ra ngoài, cũng bởi vậy mà bị truy binh đuổi kịp, không một ai trốn thoát.
Nơi Phùng Nguyên Nhất trốn lại chính là phòng xá bỏ trống ở phòng ngủ của Dương Phàm. Chỗ này bình thường không có người ở, chỉ có mấy tôi tớ đúng giờ đến vẩy nước quét tước qua loa mà thôi, chỗ như thế đúng là nơi mà trước kia bọn nhỏ hay chơi trốn tìm, Phùng Nguyên Nhất theo bản năng liền chạy tới đó.
Chỉ có điều cậu không thể ngờ được rằng nơi này lại trở thành nơi ở của Khâm sai mới tới. Lúc ba trăm Long Võ Vệ đi vào, cậu gấp gáp trốn vào trong tủ âm sát tường.
Chỗ cậu trốn là một phòng ngăn nhỏ nằm giữa phòng ngủ chính và phòng khách, chuyên dùng cho tùy tùng hầu hạ chủ nhân nghỉ ngơi tạm vào buổi chiều nên không có ai để ý tới, tủ âm sát tường lập tức được người ta xem như vật bài trí, lúc trước nhiều lần cậu cùng đám bạn chơi trốn tìm từng trốn ở đó vẫn chưa từng bị người nào phát hiện.
Dương Phàm nhận đồ ăn xong nhưng lại không ăn mà trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, đồ ăn đặt ngay giữa phòng ngoài, mùi thức ăn lan tỏa vào tủ âm làm Phùng Nguyên Nhất trốn ở trong liền cảm nhận được cơn đói cồn cào.
Bởi vì chuẩn bị cho màn ca múa giúp vui tại buổi yến tiệc buổi chiều nên cậu chưa được ăn cơm, hơn nữa bọn cậu là quan nô nên không có điểm tâm ăn, lại từ lúc thấu hận ám sát tới lúc được cứu ra rồi đi ẩn núp, lúc này đã là hoàng hôn, cậu suốt một ngày chưa ăn gì, tai nghe tiếng ngáy vang như sấm ở trong phòng ngủ, cậu làm sao mà nhịn được nữa.
Mới vừa rồi khi Dương Phàm đặt mấy đĩa thức ăn trên bàn, cậu từ khe hở trong tủ âm đã thấy rõ, từ đầu đến cuối Dương Phàm không hề mở thức ăn ra, nói vậy có ăn vụng cũng tuyệt đối sẽ không bị hắn phát hiện. Nghĩ đến đây, Phùng Nguyên Nhất liền mở tủ âm tường, rón ra rón rén bò ra ngoài.
Cậu nhẹ nhàng nhấc lồng bàn lên, thấy bên trong là một mâm lớn toàn là thịt nai mỡ màng, không khỏi nuốt nước miếng. Cậu chẳng cần suy nghĩ, bắt đầu cầm miếng thịt nai lớn nhét vào miệng.
Nhưng cậu lại không hề để ý, Dương Phàm đã như bóng ma thần không biết quỷ không hay xuất hiện ngay tại cửa, đang khoanh tay cười nhìn cậu, mà quỷ dị hơn nữa là, tiếng ngáy của Dương Phàm vẫn còn vang to vọng khắp nhà