Say Mộng Giang Sơn

Chương 575 : Chém giết trên cầu

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


Vạn sự đều đã sẵn sàng, chỉ còn chờ gió đông thổi.



Gió đông nằm trên cây quạt nhỏ của Lư công tử.



Lư công tử phe phẩy quạt, tràn đầy phấn khích bước ra từ Phù Dung viên.



Hôm nay Lư công tử đến đây là để thử khả năng bơi lội của mấy tên nô lệ Côn Lôn. Gã vạn lần không thể ngờ rằng Dương Phàm cũng đến Phù Dung viên. Hơn nữa, thuộc hạ của gã còn vừa vặn chọn ngay Phù Dung viên làm nơi hạ thủ.



Mùa này, nơi đây cực kỳ thưa thớt du khách. Trong quá trình động thủ nếu ngẫu nhiên có một hai du khách trông thấy, cứ giải quyết hết là được, hậu họa cũng không mấy nghiêm trọng. Chẳng phải chính là địa điểm hành hung tốt nhất hay sao?



Nhưng thuộc hạ của Lư công tử biết công tử đang ở đây, vì vậy lúc hai người dắt ngựa bám theo Dương Phàm phát hiện ra hắn men theo Khúc giang tiến thẳng đến đây, nơi dừng chân chính là Phù Dung viên, một trong hai người liền nhanh chóng cỡi ngựa băng rừng đến đây, vội vàng xin chỉ thị của Lư công tử, xem có cần đổi thời gian hay không, để tránh khỏi ảnh hưởng đến hứng thú của công tử.



Lư công tử tuy không có hứng thú đặc biệt với việc chạy đến xem thủ hạ của gã xử tử một quan viên triều đình là kẻ địch của đại huynh mình như thế nào, nhưng nếu hai bên đã trời xui đất khiến vô tình gặp nhau, thì gã cũng không ngại xem xem. Vì vậy, việc này không hề làm mất đi hứng thú của gã, hứng thú của gã vẫn rất tràn trề.



Lư công tử mặt mày hớn hở, cây quạt nhỏ phe phẩy càng thêm tiêu sái. Nan quạt làm bằng ngà voi, đế bằng vải trắng, họa tiết thì dùng thủ pháp thêu hai mặt, một mặt úp vào trong là hỉ thước đậu cành, một mặt lộ ra ngoài lại là khổng tước xòe đuôi, mẫu đơn và hoa mai đan vào nhau, một con khổng tước xòe rộng chiếc đuôi sặc sỡ, cực kỳ giống với vẻ mặt dương dương tự đắc của Lư công tử.



- Khẩu khí lớn quá nhỉ! Ngươi muốn tính sổ gì với ta đây?



Lư công tử nghe thấy lời Độc Cô Vũ, lập tức u ám tiếp lời.



Độc Cô Vũ liền quay đầu lại, hai người bốn mắt gặp nhau, nhất thời ngây ra. Độc Cô Vũ kinh ngạc nói:

- Lư Tân Chi?



Lư công tử cũng ngạc nhiên nói:

- Độc Cô Vũ?



Độc Cô Vũ trông thấy người quen, liền thở phào nhẹ nhõm. Đối phương đã bày trận thế này rồi, nếu là người không quen biết, y còn thật sự e rằng đối phương chẳng chút kiêng nể. Độc Cô Vũ lớn tiếng nói:


- Ào ào!

Mấy nô lệ Côn lôn lần lượt nhảy vào dòng sông. Cùng lúc đó, bốn cao thủ đô vật đang chậm rãi tiến về phía trước cũng đột nhiên gia tăng tốc độ, mạnh mẽ bổ nhào về phía Dương Phàm.



Bọn hắn từ bên cạnh Độc Cô Vũ phóng như bay qua, đạp đến mức tảng đá dưới chân rung động tựa như tấm ván gỗ, "thình thịch" vang lên âm thanh kinh tâm động phách. Lúc thân hình cao lớn đó từ bên cạnh Độc Cô Vũ rít lên lao đi, giống như bốn con trâu đực phát cuồng từ bên cạnh Bắc Lộc phóng qua, Độc Cô Vũ lạnh run, cuối cùng cũng không có dũng khí ngăn lại.



Y cũng có thị vệ, nhưng không mang theo bên người. Y làm sao biết được đến đầu cầu đón khách lại đón được một màn như thế này? Hơn nữa Lư Tân Chi đã chuẩn bị kỹ càng, cứ cho là y mang theo hai tên thị vệ đến, e là cũng chẳng làm nên trò trống gì. Sự xấc xược của Lư Tân Chi khiến y vừa tức giận vừa căm hận, nhưng sự uy hiếp của Lư Tân Chi cũng khiến y âm thầm phát lạnh, y còn thật sự sợ rằng Lư Tân Chi hạ quyết tâm, làm thịt luôn cả y.



Vì vậy, lúc bốn gã gấu đực phẫn nộ từ bên người y lao đi, y không đủ dũng khí để ngăn cản lại.



Lúc bốn cao thủ đô vật đánh về phía Dương Phàm, Dương Phàm xoay người ra sau, tựa như một con báo đi săn lao về phía Lư Tân Chi. Trâu chạy phía sau, báo săn phía trước, giống như cùng đánh về phía Lư Tân Chi. Dương Phàm đợi mãi đến lúc này, là vì muốn xác nhận thân phận của đối phương, hiện giờ chân tướng đã rõ, dĩ nhiên còn muốn bắt được tướng giặc.



"Bịch bịch bịch"



Quyền, chưởng, thoái, cước, chỉ trong khoảnh khắc không biết đã sử dụng bao nhiêu công phu để giao đấu. Có điều trong nháy mắt, Dương Phàm và hai tên thị vệ lao đến trước người Lư Tân Chi đã giao đấu hơn mười hiệp. Bên cạnh Lư Tân Chi còn có hai thị vệ nữa đang đứng, giữ sức chờ đợi.



Hai thị vệ lao đến đều là người có công phu khổ luyện, quyền cước đấu nhau với Dương Phàm, phát ra những âm thanh công phá khiến người ta phải khiếp sợ, tay chân Dương Phàm đã hơi tê.



Hắn nắm chắc khả năng đốn ngã được hai gã này, nhưng cần phải có thời gian. Đốn ngã được hai người này, phía sau lại còn hai người nữa. Lúc này bốn tay đô vật đã lao đến, giống như hai con sóng lớp lớp kéo đến, mạnh mẽ đập về phía Dương Phàm. Nếu để bọn hắn hết sức vật ngã thật, e là sẽ trực tiếp bẻ gẫy thắt lưng Dương Phàm.



Đấu cùng bốn tên cẩu hùng này, chỉ có thể dùng công phu khéo léo, nếu lấy cứng đối cứng, họ có thể dựa vào thể trọng để áp chế Dương Phàm. Nhưng cây cầu nhỏ hoàn toàn không quá rộng, nào có chỗ để Dương Phàm tùy ý xoay chuyển. Dương Phàm nghiêng người như nhành liễu, thân người lủi thoát ra ngoài giống như một chú vượn linh hoạt, một tay ôm lấy thành lan can bằng đá, toàn cơ thể rít lên, treo lơ lửng trên sông.



- Vèo vèo!



Thân thể vừa mới thò vào bên trong cầu, hai cây nỏ tiễn lại không chút kẽ hở bắn về phía tính mệnh đang treo lơ lửng.