Say Mộng Giang Sơn

Chương 577 : Ông già khó hiểu

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


Độc Cô Ninh Kha vừa rồi hô “Cứu hắn” một tiếng, thanh âm cũng không gọi là cao, ít nhất sau khi quen Huân Kỳ, thậm chí là Công Tôn Bất Phàm và Công Tôn Lan Chỉ giọng còn hét lớn hơn nữa, Dương Phàm cảm thấy giọng nói của vị cô nương này mềm giòn dễ vỡ, quả thực giống như giọng hát của chim hoàng oanh đậu trên đầu cành ngọn liễu.



Nhưng chính là một giọng hét “rất nhỏ” như vậy, có vẻ như Ninh Kha cô nương bình thường cũng rất ít khi dùng tới, cho nên một tiếng hét ra, nàng bắt đầu ho không ngừng.



Lúc Dương Phàm di chuyển về phía sau nàng, gương mặt trắng nõn như trứng gà bóc của nàng đang ửng hồng lên vì bị ho khan sặc sụa, gương mặt nhỏ như bàn tay gầy tới tinh xảo, bàn tay của nàng lại che miệng, liền chỉ có thể nhìn thấy hai má ửng hồng và đôi mắt thông minh.



Cô nương nhìn hắn một cái, ánh mắt thâm thúy giống như bầu trời mùa thu xanh thẳm, sau đó mi mắt của nàng liền khẽ rủ xuống, chặt đứt đi ánh mắt sáng ngời kia. Khi mi mắt rủ xuống, lông mày liền thoáng cong lên, đầu lông mày của nàng rất nhỏ, cong lên thành một đường cong tao nhã.



Thuyền Nương cầm sào từ bên cạnh Dương Phàm đi tới, thuyền vừa nhỏ lại hẹp, Dương Phàm không chỉ biết kỹ năng bơi, mà còn có thể trèo thuyền, cho nên hắn vừa mới ngã thuyền, ngay lập tức đã đứng với tư thế rất vững trên thuyền.



Thuyền nương kia đương nhiên cũng là cao thủ lái thuyền, vừa thấy tư thế đứng của Dương Phàm liền biết người này am hiểu kỹ năng bơi, rõ ràng xuống nước là cách chạy trốn tốt nhất, tuy dưới nước cũng không an toán, nhưng rõ ràng sự nguy hiểm so với trên bờ là giảm đi nhiều, hắn lại luôn không chịu cố gắng ngã xuống nước, điều này có chút kỳ quái.



Bởi vậy khi thuyền nương từ bên cạnh hắn đi tới, liếc thấy ánh mắt của hắn có chút kỳ quái.



Thuyền nương đi tới, liền nhẹ nhàng dìu Ninh Kha cô nương, gương mặt của nàng vô cùng mảnh mai, cơ thể lại càng mảnh khảnh, hóa ra khi ngồi còn không cảm thấy, lúc đứng dậy, Dương Phàm chỉ cảm thấy eo nhỏ của nàng, giống như là một bàn tay có thể nắm được, chiếc váy màu trắng nguyệt đang tung bay trong gió, giống như lập tức thuận gió trở lại.



Độc Cô Vũ bổ nhào đến bên cầu, thấy muội tử đang đứng lên, cũng không bị người ta làm ngộ thương, lúc này mới thở nhẹ ra, nói:

- Ninh Kha à, muội sắp dọa ta chết rồi, muội không ngoan ngoãn đợi ở đó, nhảy ra làm gì?



Ninh Kha nói:

- Đại huynh làm việc, không ổn.



Trên mặt Độc Cô Vũ hiện ra sự xấu hổ, nhẹ nhàng cúi đầu nói:

- Đúng vậy!, huynh không thể, làm ảnh hưởng tới thanh danh của Độc Cô thế gia.




Người được dìu kia là lão già tóc bạc, đỉnh đầu đội một chiếc mũ không bình thường, đang mặc một bộ y phục tay áo rất rộng, tay áo đó cũng không biết rộng đến mức nào, phỏng chừng xé ra cũng đủ làm thêm một bộ quần áo, bên ngoài y phục lại có thêm một thiền y màu cánh ve, dưới chân lại đi một đôi guốc gỗ răng cao.



Tuổi của ông lão này không nhỏ, nhưng tinh thần lại đầy sinh lực, xem ra cơ thể của ông ta còn rất rắn chắc, cái cổ dài nhỏ ngẩng lên, lưng cũng thẳng tắp, guốc gỗ di chuyển rất tùy ý, từng bước từng bước một, thế là đi giống như một con hạc chân dài già cỗi, chẳng trách ông ta đi không nhanh.



Người đỡ ông ta cũng qua tuổi trung niên, tướng mạo bình thường, mặc một bào phục màu xanh, hai tay đỡ ông già, vẻ mặt tươi cười. Nhưng không có ai chú ý tới người này, không có ai quen quan sát một người dưới, người ta chỉ có thể đi nhìn chủ nhân của gã, chỉ có Dương Phàm ngoại lệ.



Dương Phàm nhìn qua người này một lượt, cảm thấy có chút quen mặt, cẩn thận nhìn lại, lập tức nhớ ra người này là Lâm Tử Hùng, khi ở Man châu, hắn từng gặpLâm tử Hùng này ở sơn trại.



Khi Dương Phàm nhìn thấy bọn họ, Ninh Kha cô nương cũng nhìn thấy họ, Ninh Kha cả kinh trước, sau đó thì vui mừng, thần sắc của nàng liền thay đổi trong mắt hai người Độc Cô Vũ và Lư Khách Chi, hai người lập tức cũng quay đầu nhìn lại. Sau đó cùng ngây người, lập tức Độc Cô Vũ vui mừng, Lư gia biến sắc.



Lão già đầu bạc tiếp tục đi lên phía trước, người đàn ông áo xanh giơ nỏ lúc này cũng phát hiện có động tĩnh, xoay người, Lư Khách Chi mặt biến sắc chợt hô lên một tiếng:

- Dừng tay hết! Lui qua một bên.



Tám nỏ thủ bỗng nhiên phân trái phải hai bên, ông già tóc trắng kia bước chân không nhanh không chậm, vẫn là nện bước rất tao nhã, bốn cao thủ cũng theo bản năng lùi lại, đứng lại phía lan can, nhường đường cho ông ta, ông già đi tới bên cạnh Độc Cô Vũ, dừng lại.



Dung mạo của ông ta rõ ràng, trên làn da đã bò đầy những nếp nhăn, nhưng bảo dưỡng hiển nhiên là tốt, làn da vẫn trắng nõn sáng bóng. Ánh mắt của ông già quét qua mặt của Độc Cô Vũ và Lư Khách Chi, hai người lập tức chỉnh đốn trang phục, lạy dài, ấp úng nói:

- Thái công!



Ánh mắt của ông già không dừng lại trên người bọn họ, mà trực tiếp đặt trên người Cô Độc Ninh Kha.Vừa thấy Cô Độc Ninh Kha, vẻ mặt đầy nếp nhăn của ông gia lập tức cười thành một đóa hoa cúc nở rộ, lập tức kích động hướng về phía nàng:

- Nha đầu Ninh Kha, hai ngày trước ta vừa mới đào được một bảo bối, ha ha, con đoán xem là gì.



Ông già đại khái là mờ mắt rồi, ở đây dầy đặc sát khí, ông ta lại không nhìn thấy gì, chỉ lo khoe khoang bảo bối mà mình yêu thích với người khác.