Say Mộng Giang Sơn

Chương 582 : Giết một người không bằng đào một gốc rễ khác

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


Tuy hiện giờ người bị ép tới không thể không cúi đầu là Lư gia, nhưng vì cùng là Thất tộc Ngũ tính Thế gia vọng tộc, Lư gia không thể không cúi đầu với một tên tiểu tử hậu sinh khả úy, trên mặt Lý Mộ Bách còn vẻ vang hay sao? Cho nên Lý thái Công cười gượng, hỏi:

- Tiểu lang quân rốt cục muốn một câu trả lời thỏa đáng như thế nào?



Lý Mộ Bạch hôm nay là tới vì Dương Phàm, người mà Lâm Tử Hùng từng nói có thểi muốn gặp Dương Phàm chính là Lý Mộ Bạch, đứng sau Khương công tử là Lư thái công, phía sau Thẩm Mộc là Lý thái công. Lý Mộ Bạch coi trọng Thẩm Mộc, yêu ai yêu cả đường đi, đối với Dương Phàm, người mà ở thời khắc then chốt có tác dụng quan trọng, y cũng có cảm tình.



Nhưng ước nguyện ban đầu của ông chỉ là gặp vãn bối này, hỏi thăm vài câu, hoặc là còn có thể cho hắn một vài sự giúp đỡ, để Dương Phàm có sự nâng đỡ nhiều hơn với Thẩm Mộc. Từ tận trong xương tủy mà nói, giống như là người có địa vị thân phận cao như ông, không thể bình đẳng đối xử giống như với Dương Phàm, ông muốn dành cho Dương Phàm một sự giúp đỡ, chính xác là ban cho hắn một sự ưu ái.



Nhưng bây giờ thì sao? Không chỉ là ông, còn có cả Lư Lão đầutính khí tệ hơn cả ông, so với ông còn không coi ai ra gì hơn, hai người cộng lại với nhau sắp thành một lão già hai trăm tuổi, không thể không cúi đầu với một tiểu tử hậu sinh. Ban thưởng là không thể rồi, liền vội vàng đưa tiền, tặng phụ nữ, còn sợ người ta không cần, sự ngược đời nàythực sự là…



Dương Phàm quả quyết nói:

- Rất đơn giản, ta muốn hắn chết.



Dương Phàm chỉ vào Lư Khách Chi.



Dương Phàm đã từng nói câu này, nhưng lúc đó không ai coi là thật, ai cũng chỉ coi hắn là đang nói lời hận mà thôi. Nếu có người có ý đồ gây bất lợi cho Lư gia, bị Lư gia bắt được, ép tới tự sát, đó là hoàn toàn chính đáng, nhưng ngược lại thì lại là điều không thể tưởng tượng rồi.



Huống chi Dương Phàm chưa bị thương cũng chẳng bị chết, gia quyến và bạn bè thân thiết của hắn cũng không có ai bị thương. Hắn lại muốn Lư gia chết? Đó là Lư thị Phạm Dương, từng là Thế gia đệ nhất thiên hạ, tới nay cũng chỉ xếp dưới Thôi thị mà thôi, yêu cầu như vậy…thật đúng là kiêu ngạo, ngông cuồng vô cùng.



Lư Trọng Già đột nhiên biến sắc, Lý Mộ Bạch kinh ngạc, Độc Cô Vũ vẻ mặtt hoang mang, Lư Khách Chi bị chọc giận tới muốn điên. Chỉ có Độc Cô Ninh Kha là…



Ninh Kha nhìn Dương Phàm, trong mắt đầy sự dò la, nghi hoặc và tò mò, nàng từng gặp rất nhiều đàn ông. Ai cũng đều là long phượng trong thiên hạ, thiếu niên tuấn tú, nhưng không có một người đàn ông nào có thể khiến nàng lại có hứng thú tới như vậy.



Dương Phàm này rút cuộc là người đàn ông thế nào chứ? Hắn lại không giống một kẻ điên, cũng không giống một thằng ngu, càng không giống một kẻ bụng dạ hẹp hòi, thà làm kẻ thất phu cuồng ngạo chịu bỏtính mạng của mình cũng không muốn nhường người khác nửa bước, nhưng tại sao hắn có thể có hành động đáng kinh ngạc như vậy chứ?



Đôi mắt thông minh kia của Ninh Kha nhìn chằm chằm Dương Phàm, quan sát từng nét mặt nhỏ nhất trên gương mặt của hắn, mỗi một lần hắn nháy mắt, mỗi một lầnchau mày, mỗi một cái nếp nhăn trên khóe môi của hắn, nàng vẫn không biết Dương Phàm rút cuộc muốn làm gì, nhưng nàng lại đoán chắc Dương Phàm nhất định có mục đích.



Hắn nhất định có lý do rất toàn vẹn.




Lư Trọng Gia nghe tới đây, trong lòng an tâm, nghĩ một lát, đành phải nhịn mà bỏ qua những cái ghế trống kia, cắn răng nói:

- Điều kiện này, ta cũng đồng ý.



Dương Phàm nói:

- Điều thứ ba, con cháu Lư thị khó tránh khỏi mang lòng khó chịu với Dương Phàm. Nếu trong ba năm này, có con cháu nào của Lư Thị chưa quay về Phạm Dương ý đồ gây bất lợi cho ta, hai bên chúng ta song đấu, sinh tử là do thiên mệnh, tộc nhân Lư thị tương lai lại nhậm chức, bất đắc dĩ sẽ là địch của ta.



Điều này so với điều thứ hai thực sự không tính gì, Lư Trọng Già không chút nghĩ ngợi, liền nói:

- Lão phu đồng ý.



Dương Phàm nói:

- Được! Như vậy vẫn xin Lư lão thái công thề với danh nghĩa của liệt tổ liệt tông Lư gia, nếu Lư gia vi phạm lời thề này, thiên niên Thế gia sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, từ nay về sau không thể tiếp tục kế thừa nữa.



Lời thề này, đối với một đại Thế gia như vậy mà nói, thực sự là hữu dụng hơn bất cứ lời thề độc nào, Lư Trọng Già nếu đồng ý rồi, cũng không do dự, lập tức thẳng tay lên trời, cao giọng thề.



Dương Phàm nghe thấy Lư Trọng Già thề rồi, trên mặt dần nở ra nụ cười nhẹ nhõm. Từ đầu tới cuối, hắn không nghĩ sẽ thực sự ép chết Lư Khách Chi, nếu ép chết Lư Khách Chi, Lư gia ắt sẽ không tha cho hắn, cho dù là phát động thế lực quan trường của Lư gia để tính kế với hắn, vẫn là vận dụng tử sĩ để ám sát, đều vô cùng nguy hiểm, phiền toái không thể nào tả nổi.



Hơn nữa, Thất tông Ngũ tính các đại Thế gia nếu là đối thủ cạnh tranh lại có những mối quan hệ lợi ích rắc rối với nhau, bao nhiêu năm nay, Thanh Hà Thôi, Huỳnh Dương Trịnh, Triệu QUận Lý, Lũng Tây Lý, Thái Nguyên Vương, Bác Lăng Thôi, Phạm Dương Lư mấy đại Thế gia chỉ thông gia với nhau trong nội bộ, nhưng đánh gãy xương cốt với gân, thật sự ép Lư Gia tới mức này, chính là đắc tội với tất cả mọi người rồi.



Ngoài ra, Lư thị tuy kết thù với Dương Phàm, Ẩn tông với Dương Phàm và Hiển Tông Khương công tử lại có thù , nhưng về điểm đối phó với Võ Tắc Thiên, bọn họ lại là đồng minh, thêm một đồng minh càng thêm một sức mạnh, nếu thật sự diệt trừ Lư gia, thu lợi chỉ có thể là Võ Tắc Thiên.



Cái Dương Phàm muốn thật sựchính là bức Lư lão thái công lập ba lời thề này, trước hết là ép Lư Khách Chi tự sát, sau đó lùi một bước, dễ dàng để đối phương tiếp nhận.



Để Lư Khách Chi cấm túc quê cũ Phạm Dương, căn bản chính là một viên đạn che giấu mục đích thực sự của Dương Phàm. Mục đích thực sự của hắn chỉ có hai điều phía sau, điều Dương Phàm để ý nhất đương nhiên là điều thứ ba, nhưng hắn cũng không ngờ, hắn chỉ là muốn làm suy yếu Lư thị mới đưa ra điều thứ hai, nhưng thực sự tạo ra nỗi khổ tâm cho Lư gia, hoàn toàn chính là điều thứ nhất này.



Điều này, gây cho Lư gia nỗi đau khổ trăm năm.