Say Mộng Giang Sơn
Chương 584 : Kim Lân sao lại là vật trong ao?
Ngày đăng: 20:55 18/04/20
Tấm màn che nhẹ buông xuống, giống như một làn sương.
Chiếc bàn nhỏ trước giường, trầm hương hóa thành khói xanh lượn lờ bay, từ trong những cái mắt chạm rỗn trên lò hương trầm chầm chậm tỏa rathanh tâm nhẹ nhàng.
Ninh Kha nằm trên giường, miệng cắn chặt. Đột nhiên, nàng lại rút ra một cái dây lưng bằng lụa dưới gối ra, buộc lên trán, thắt chặt.
Sự đau nhức mà nàng dự tính lại tới, nàng giống như một con cá nhỏ nhảy lên bờ, cơ thể gầy yếu đơn bạc kia đang gắng sức nhẫn nhịn lại cơn đau kịch liệt mà cong lên, sức mạnh tới kinh người.
Đầu nàng gần như nổ tung, xương cốt cả người hình như sắp vỡ vụn, hoàn toàn không nằm trong sự khống chế của nàng, mồ hôi chảy ra, nhanh chóng tràn ra khắp gò má của nàng.
Khí lực hôm nay của nàng tiêu hao quá nhiều rồi, xuất hành đối với nàng mà nói vốn chính là một việc xa xỉ, thỉnh thoảng xuất hành giải sầu cũng không sao, nhưng thể lực hôm nay tiêu hao đối với cơ thể yếu ớt của nàng mà nói, thực sự có chút cạn kiệt rồi.Khi nàng đang ở lầu Phù Dung đã dự liệu được hôm nay lại phải trải qua một sự gò ép đau đớn khó chịu còn hơn chết.
Rất vội vàng, điều đó khiến nàng đau đớn nghĩ muốn giật tóc của mình, muốn lấy đầu đập vào tường để xua đi cơn đau ngày hôm nay, trong đầu nàng mỗi lần đau đớn như vậy đều không bỏ đi được cái ý niệm muốn bỏ đi tính mạng này của mình, trong đầu dường như mở ra một cái lỗ, hương trầm nhè nhẹ lượn lờ thấm vào đầu óc nàng, mùi thơm ngát như hạt sen.
- Ừm…
Người đó, hắn thật là..
Ninh Kha trong nối đau đớn vẫn cắn môi, hai tay níu chặt khăn trải giường, trên khuôn mặt nho nhỏ tinh xảo tràn đầy những tầng mồ hôi mịn, nàng không nhớ nổi mình đang nghĩ tới ai, cũng không nhớ ra bộ dạng của hắn, chỉ mơ hồ nhớ rõ nụ cười tỏa nắng của hắn, nụ cười đó khiến trong lòng nàng có chút ấm áp, còn chút vui vui.
Độc Cô Vũ đi dọc theo hành lang uốn khúc đi tới bên ngoài khuê phòng của Ninh Kha, thấy hai tiểu tỳ áo xanh đứng hầu ở bên ngoài, liền dừng lại bước chân, nhẹ nhàng nói:
- Ninh Kha… đang nghỉ à?
Hai tiểu tỳ áo xanh không dám lên tiếng, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
Độc Cô Vũ muốn nói lại thôi, cúi đầu trầm mặc một lúc, khẽ thở dài, xoay người rời đi.
Lúc gã tới bước rất nhẹ nhàng, khi đi lại bước rất nặng nề.
Cũng không biết đau đớn bao lâu, cũng có lẽ kéo dài như một thế kỷ vậy, Ninh Kha đã tiêu hao hết chút khí lực cuối cùng, cảm giác đầu đau muốn nứt ra cuối cùng cũng biến mất, nàng ngay cả khí lực để mở mắt cũng không có, miếng gỗ mềm màhàm răng trắng đều tăm tắp của nàng cắn chặt nhẹ nhàng buông ra, bên trên in hằn một dấu răng rất sâu.
Độc Cô vũ nhướn mày, hỏi nói:
- Nhưng, điều này có quan hệ gì với Dương Phàm?
Ninh Kha nói:
- Bởi vì, sĩ tộc Sơn Đông luôn có đề phòng với thế gia Quan Lũng ta, sự kết giao của chúng ta, trước sau sẽ không đánh mất sự cảnh giác của họ. Nỗ lực mấy năm, chúng ta chỉ là có quan hệ thân thiết với họ một chút, sẽ kiếm được một chút lợi lộc. Điều này, không phải là đạo lý trường tồn của Cô Độc thế gia ta.
Độc Cô Vũ chợt lóe mắt, nói:
- Lẽ nào Dương Phàm có thể?
Ninh Kha nói:
- Không sai! Sĩ tộc Sơn Đông chịu sự chèn ép của Nữ đế, bọn họ trải qua sự thích ứng và chuẩn bị nhiều năm, đã bắt đầu phản kích rồi. Thích ứng khoa cử, hưởng ứng khoa cử là một phương diện, tiếp nhậncác nhân tài kiệt xuất của thứ tộc Hàn môn đểmình dùng lại là một mặt khác, bởi vì xuất thân của chúng ta, bọn họ có đề phòng, còn người như Dương Phàm, bọn họ sẽ không chủ động tiếp nhận.
Độc Cô Vũ nói:
- Sĩ tộc Sơn Đông chủ động thu hút nhân tài, lại trông chờ ở một Dương Phàm, nếu Dương Phàm không có năng lực tuyệt đại, có lợi ích gì với chúng ta?
Ninh Kha mỉm cười nói:
- Đây chính là nguyên nhân muốn muốn huynh tìm những tin tức tình báo có liên quan tới sĩ tộc Sơn Đông. Từ tình báo mà chúng ta nắm được, hoặc là ngay lúc đầu Dương Phàm chỉ là một con cá nhỏ bị vướng vào tấm lưới rộng lớn của bọn họ, nhưng tới nay con cá nhỏ này đã trở thành một con cá lớn rồi.
Đôi mắt Ninh Kha giống như hai viên bảo thạch trên gương mặt trắng nõn mà gầy yếu rạng rỡ tỏa sáng:
- Phong vân tế hội, hắn có thể cởi lân đổi giáp, nhảy lên thành rồng.
Độc Cô Vũ nhíu mi nói:
- Phong Vân từ đâu tới?
Vẫn giọng nói nhẹ nhàng như vậy:
- Tiểu muội tuy không thể chuyển núi, lấp biển, nhưng bản lĩnh hô mưa gọi gió thì tiểu muội vẫn có.