Say Mộng Giang Sơn
Chương 63 : Tha mạng
Ngày đăng: 20:46 18/04/20
- Hạ Lan Mẫn Chi?
Dương Phàm ngẩn ra, hắn cũng không biết chỗ của mình, chính là cái thôn trang nhỏ kia và người đó có liên quan gì, cái tên Hạ Lan Mẫn Chi này là hắn nghe được lần đầu tiên, hắn âm thầm ghi nhớ tên này trong lòng, lạnh lùng nói:
- Ta là ai cũng không quan trọng, ta chỉ muốn ngươi nói cho ta, là ai… Phái người đến?
Dương Minh Sanh miệng bị dây thừng ghìm chặt, mập mờ không nói rõ, cười khà nói:
- Mỗ đã tưởng rằng, thôn trang kia đã san bằng thành bình địa, tất cả… Tất cả mọi người bị giết sạch rồi, không thể tưởng tượng được… Vẫn còn có một con cá lọt lưới!
Dương Phàm điềm nhiên nói:
- Ông trời đã giữ lại mạng sống cho ta, chính là để hôm nay đến tìm ngươi báo thù. Dương Minh Sanh, rốt cuộc là ai sai khiến người đến đấy, nói mau.
Dương Phàm dùng chân gắng sức, Dương Minh Sanh bị hắn giẫm lên cả người quỳ rạp trên mặt đất, hai má nghiêng bên nọ bên kia lần lượt đụng tới sàn nhà, nước bọt không kìm nổi chảy ra, vô cùng chật vật. Lão phù phù thở hổn hển nói:
- Tại sao lại phải có người sai khiến, không lẽ là ta không thể đi giết người sao?
- Ngươi?
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Ngươi không xứng! Ngươi lúc ấy chẳng qua chỉ là một con chó, một con chó bị người ta sử dụng!
Dương Phàm hung hăng ấn chặt đế giày giẫm lên làm cái mũi chim ưng của Dương Minh Sanh bị vặn vẹo biến dạng, lạnh giọng nói:
- Ta đã điều tra, năm đó Dương lang trung ngươi vẫn là một chức quan chưởng cố nho nhỏ, ngươi có tư cách gì mà hung hăng dẫn binh rời khỏi kinh thành? Ngươi có bao nhiêu can đảm, dám giết người tàn sát cả thôn, một người cũng không tha! Ngươi có bao nhiêu bản lĩnh có thể khiến phủ Thiều Châu bỏ qua, còn hao tâm tổn tướng để giải quyết hậu quả cho các ngươi?
Bị Dương Phàm chất vấn liên tiếp, Dương Minh Sanh chỉ dữ tợn che mặt ha hả cười lạnh.
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Xem ra, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.
- Đúng rồi! Ta là ác ma! Dương lang trung, đây không phải đều là do ngươi ban tặng a! ha hả…
Tiếng cười chưa dứt, đột nhiên truyền đến một âm lớn, cửa phòng “ầm” một tiếng bay lên, đập vào đồ gốm trên kệ rơi xuống đất vỡ tan , hai bóng người vội lao vào mà quát lớn:
- Tặc tử dừng tay!
Dương Phàm vừa mới vứt sợi dây thừng bằng lụa trong tay ra, hai viên gia tướng trong phủ liền lao về phía trước, đao trong tay múa như bánh xe lượn quanh Dương Phàm hướng về phía lưng gáy của hắn.
Bọn họ là gia tướng bảo vệ của Dương Minh Sanh đến từ Tây Châu, võ tướng bộ khúc. Có thể được Dương Minh Sanh tuyển từ đám thị vệ, võ công đương nhiên không tầm thường, huống chi bọn họ là người Tây Vực, bản tính trời sinh dũng mãnh.
Hai cái đao trong tay họ mở rộng ra bao quát tất cả , tạo ra âm thanh soàn soạt. Dương Phàm vội rút đoản đao bên hông ra, chỉ nghe thấy “Leng keng, loảng xoảng” một trận vang lên, hai thanh đao cương mãnh chém ra, đoản đao trong tay Dương Phàm hiểm lại càng hiểm, né qua một bên, một đao pháp giết người, vừa lui lại đằng sau đến sát góc tường.
Dương Minh Sanh nghe thấy tiếng binh khí va chạm, trên mặt phấn khởi mà ngọ nguậy, cố nén đau đớn, nói năng rối loạn, tru lên:
- Giết chết hắn! Bắt hắn chặt thành thịt vụn cho ta. Ta muốn sống, ta muốn sống, ta muốn tự tay làm thịt hắn!
Trong thư phòng một trận ác đấu mãnh liệt ghê gớm, lốp bốp, cách cách, một trận loạn cả lên, giá sách, chiếc bàn trà thấp đều hư hại, bên trong gian phòng mảnh vụn bay tứ tung, dường như mới bị trận cuồng phong thổi qua.
- Ầm ầm!
Bên ngoài thư phòng lại chạy vào mấy người xông vào tham chiến, người cầm đao người cầm kiếm, có người lại chạy đến đỡ Dương Minh Sanh, có người thì tham gia vào cả đám đánh nhau, vây hãm Dương Phàm, Dương Phàm cười lạnh một tiếng dài:
- Cẩu tắc! cái mạng này của ngươi nhất định là của lão phu đấy, hôm nay tạm thời giữ lại, lúc khác ta sẽ đến lấy sau.
Nói xong đoản đao trong tay đột nhiên phóng ra một luống ánh sáng chói chang, múa từng vòng, từng vòng, luân phiên bức lui mấy viên gia tướng rồi đảo người tung lên, phá vỡ cửa sổ, bay vọt ra ngoài.
- Đuổi theo!
Hai gia tướng kia lập tức nhanh chóng đuổi theo, như cá lao ra khỏi cửa sổ, ba bóng người một trước hai sau, vài bước tung mình nhảy lên đã liền biến mất trong bóng đêm mịt mùng.
- Gâu! Gâu! Gâu!
Tiểu Bạch tận sức làm nhiệm vụ của một con chó, sủa to…