Say Mộng Giang Sơn

Chương 612 : Xông, ba người đi

Ngày đăng: 20:56 18/04/20


Khương công tử bị giam lỏng một cách mỹ lệ.



Hành tung của y có thể giấu được người khác, chứ không thể giấu được các thế gia thất tông ngũ tính, vốn dĩ y bí mật trở về Trường An lần này không ai có ý định chủ động đi vạch trần, nhưng hành động ám sát Dương Phàm đêm qua của y, hành động này không thể không can thiệp.



Ám sát Dương Phàm, vốn dĩ thật sự là cách duy nhất để y thoát khỏi khốn cảnh.



Một mặt, sự tranh đấu gay gắt giữa hai tông Hiển Ẩn, các thế gia dần dần rơi vào cảm giác đuôi to khó vẫy, ở một mức độ nhất định nào đó đã thoát khỏi tầm nắm bắt của họ, cho nên muốn tạo ra một con người phát ngôn mới, từ trong tay Khương công tử phân ra một bộ phận chức quyền, hình thành kết cấu thế lực ba bên Minh, Hiển, Ẩn. Ba bên bổ sung cho nhau, giữ cân bằng với nhau, có thể bảo đảm được sự ổn định của Thừa tự đường.



Mặt khác, Hoàng đế cảm thấy thế lực của khối thịt Nam Cương này quá lớn, bà ta có ý muốn dùng Dương Phàm là nhân vật mấu chốt để phân chia lợi ích ở Nam Cương, như vậy, nếu có thể tránh được những mẫu thuẫn giữa các thế gia trở nên gay gắt hơn, lại có thể lợi dụng tình bạn giữa những thủ lĩnh đất Nam Cương và Dương Phàm để trấn an bọn họ, còn có thể thỏa mãn được nhu cầu thế lực một bên của mình ở mức độ lớn.



Hai việc làm cùng nhau, Dương Phàm liền trổ hết tài năng, trở thành họa lớn của Khương công tử.



Dương Phàm tiếp thế mà tới, hợp với tâm ý của Hoàng đế, lại đoán trước tâm ý của Thế gia, lại là nhân vật duy nhất không chịu sự mâu thuẫn ở đất tù Nam Cương, ngoài để hắn chết, Khương công tử cũng không có cách nào khác giải quyết, cho dù hắn trí kế vô song thế nào, cũng không thể dựa vào diệu kế ảnh hưởng tới bộ não thế lực nhiều mặt như vậy.



Giết chết Dương Phàm, cho dù Dương Phàm từng dùng ưu thế lớn cỡ nào, một người chết cũng không thể gây ra bất kỳ uy hiếp nào cho y. Cố nhiên, cái chết của Dương Phàm chắc chắn sẽ gây ra một hồi sóng to gió lớn, nhưng đối với khốn cảnh không thể phá vỡ, trận sóng gió này cũng không chịu nổi, cho nên ám sát Dương Phàm đương nhiên là một chiêu cờ hiểm, lại cũng là một cơ hội tốt để xoay chuyển cục diện.



Nhưng, Dương Phàm không chết!



Nếu chỉ là Dương Phàm không chết, điểm này thật sự giống như là hai đội trưởng nhà lao năm đó bị Vưu Hạo Dương mua chuộc, Dương Phàm cho dù hận y tới tận xương tủy, cũng không có cơ hội khác để báo thù, mà hắn cho dù bại một lần nữa, phải bị ép hại trao một phần quyền lực cho Dương Phàm, nhưng sau khi nằm sấp cũng chưa chắc có cơ hội nhào dậy.



Đáng tiếc, hành động tự cho là thông minh của Vưu Hạo Dương đã làm hắn thất bại. Bắt cóc một thai phụ mười tháng, cho dù là giúp thế gia của y cũng không còn gì để nói, việc này cho dù cường đạo sơn tặc thực sự, coi trọng đạo nghĩa cũng không làm được, huống hồ những thế gia lấy “thi thư gia truyền, nhân nghĩa kế thế” làm hình mẫu sống.



Thiên hạ không chỉ có sĩ tộc Sơn Đông, ít nhất việc này không giấu được các thế gia Quan Lũng, việc này nếu đứt đoạn, thanh danh của Sĩ tộc Sơn Đông sẽ mất, sau này cũng không cần ngẩng đầu nhìn người khác nữa, bọn họ mãi mãi sẽ không tránh được cái hậu quả quá nghiêm trọng trên lưng này lại, bọn họ không đảm đương nổi, cho nên Khương công tử mới kêu lên một cách bi thương:

- Trời sẽ diệt ta, không phải là lỗi của cuộc chiến.



Khổ chủ Dương Phàm này tuyệt không sẽ không bỏ qua cơ hội vồ lấy đạo nghĩa lẽ phải này.
- Việc này, sao có thể thiếu được ta.



Dương Phàm chần chừ nói:

- Công Tôn cô nương, đây là việc nhà của Dương mỗ, cô…



Công Tôn Lan Chỉ hướng thanh đại kiếm xuống đất, đầy lực nói:

- Tiểu Man là sư muội của ta, ta không phải người ngoài.



Dương Phàm hít một hơi dài, dõng dạc nói:

- Được, vậy thì…

Ba người cùng đi, xông thẳng vào đầm rồng hang hổ của khương công tử.



Công Tôn Lan Chỉ Chỉ mừng rỡ, nhảy nhót nói :

- Ta đã chuẩn bị tuấn mã, hai người đi theo ta.



Bùi đại nương đứng ở một góc bên hành lang, trang phục gọn gàng một bộ võ phục, dưới cổ buộc khăn che mặt màu đen, mắt thấy mấy cô gái bảo bối rời đi theo Dương Phàm, muốn cản lại, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.



Trong sự sốt ruột có chút phân tâm, cho tới khi phát hiện thấy có người đang tới gần, Bùi đại nương kinh ngạc, bỗng xoay người lại, chỉ thấy chồng Công Tôn trong bộ áo xanh lạ lùng, khoanh tay đứng nhìn con gái đi xa, Bùi đại nương nhẹ nhàng thở ra, nói với Công Tôn Bất Phàm:

- Lang quân, ông mau đi khuyên nó đi.



- Lan Chỉ hiểu chuyện hơn bà nhiều.



Công Tôn Bất Phàm lạnh lùng cắt ngang lời nói của bà, trầm mặc một lát, quay người đi, trầm giọng nói:

- Làm sai chuyện, thì phải cố gắng bù lại, dốc toàn lực giúp con gái, xem chừng nó, bọn họ phải…bình an quay về.