Say Mộng Giang Sơn

Chương 617 : Đánh cuộc một lần!

Ngày đăng: 20:56 18/04/20


Pháo hoa là từ hậu trạch Lư gia bắn ra đấy, khoảnh khắc pháo hoa nổ vang, còn có hơn hai mươi bóng người từ các phương hướng pháo hoa nổ vang khác nhau chạy tới, tới trước tiên chính là những người phụ trách tuần tra các nơi ngầm.



Bọn họ tìm kiếm trong từng bụi cây bụi hoa, liền phát hiện Cổ Trúc Đình. Bên miệng Cổ Trúc Đình tứa đầy máu tươi, nằm ngửa, hấp hối…nhưng…nàng vẫn còn sống, nàng vẫn còn sống.



Lúc a Nô từng ở bên Khương công tử, đã lãnh giáo bản lĩnh của nhiều cao thủ của Thừa tự đường. Thừa tự đường có người tinh thông kinh học, có người tinh thông binh pháp, có người quen thuộc quan trường... , còn có người tinh thông quyền thuật.



A Nô học vô cùng tạp, mỗi một môn học đều chưa thể nói là tinh thông, không làm được trò giỏi hơn thầy, nhưng cũng không ai học tạp giỏi hơn nàng. Cổ Trúc Đình từng dạy công phu cho a Nô, nghiêm chỉnh mà nói, gần như là sư phụ đầu tiên của a Nô. Công phu nàng dạy cho a Nô chính là thuật dịch dung.



Rất ít người làm sư phụ xác định dạy tất cả tuyệt chiêu, truyền y bát của mình cho đồ đệ, huống chi là người như a Nô làm việc phải nhìn mặt Công tử nên là đồ đệ chưa từng bái sư của Cổ Trúc Đình. Cho nên, Cổ Trúc Đình chỉ dạy a Nô bản lĩnh dịch dung xuất thần nhập hóa nhưng lại không dạy bản lĩnh tuyệt kỹ của nàng, chính là độn thuật và nhuyễn cốt thuật. Lợi dụng một vài đạo cụ tinh tế để dung hợp mình với hoàn cảnh chung quanh, hình thành một màu sắc tự vệ, đây là công phu độc môn của nàng. Trong Thừa tự đường có rất nhiều cao thủ đều biết nhưng không ai biết loại công phu này còn cần dùng đến nhuyễn cốt thuật, cũng không biết nhuyễn cốt thuật nàng luyện là như nào, vừa đúng điểm ấy đã cứu tính mạng của nàng.



Người phụng mệnh Khương công tử không hiểu nên đã không thể vặn gãy cổ của nàng, tuy bởi vì vừa vội vã biến đổi, Cổ Trúc Đình không phòng bị, cổ nàng vẫn bị thương nhưng chưa bị gãy hẳn, để ổn thỏa, sát thủ này vốn định bóp nát yết hầu của Cổ Trúc Đình, nhưng đột nhiên người tuần sát đi tới làm cho gã không kịp thực thi. Gã chỉ một cước đá Cổ Trúc Đình vào bụi hoa, lừa gạt người tuần sát rồi vội vã bỏ đi.



Cổ Trúc Đình bị thương thật sự chỉ là môt cú đá kia, cú đá đó trúng giữa ngực nàng, làm ngực nàng bị thương nặng, xương sườn cũng bị gãy hai cái, không biết xương sườn gãy có đâm vào làm tổn thương nội phủ hay không nhưng điều này không đủ để trí mạng. Nàng ở trong bụi hoa lo lắng tỉnh lại, liền cố gắng móc pháo hoa cảnh báo ra, dùng hỏa chiết tử châm lên, phóng ra tín hiệu.



Một đống cao thủ Thừa tự đường vây quanh nàng.



Cổ Trúc Đình trong cơn mơ màng thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, tâm trạng được thả lỏng, lập tức ngất xỉu đi.



Bốn lão nhân được người ta dìu đỡ vội vã chạy tới, vừa lúc vượt qua mọi người đưa Cổ Trúc Đình lên tấm thùng xe bị vỡ tan. Lý thái công quát:



- Xảy ra chuyện gì?



Thủ lĩnh sát thủ phụ trách tuần sát lúc này mới nghi ngờ việc Cổ Trúc Đình bị sát hại, nhưng sự việc trọng đại, chưa xác thực gã không dám nói lung tinh. Gã nhận được câu hỏi của vị lão nhân gia này, vội bước lên thi lễ, nhíu chặt mày lắc đầu:



- Sự việc vẫn chưa rõ ràng lắm, chờ cô ta tỉnh lại rồi mới có thể xác định được!



Lý Thái công oán hận nói:



- Dương Phàm phải không?



Người kia đáp:



- Dương Phàm vội vã xông vào hậu trách, ngay sau đó thì từ cửa bắc xông ra ngoài, chưa hề dừng lại.



Trịnh thái công mặt lạnh lùng hỏi:


Ninh Kha nói:



- Bởi vì hiện tại chúng ta gần cửa nam nhất.



Độc Cô Vũ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì cười khổ nói:



- Ta hiểu rồi.



Y quay ngựa, quát lớn:



- Để lại vài người bảo vệ tiểu thư, những người khác đi theo ta!



Độc Cô Vũ vung roi quất ngựa, phóng theo dọc đường cái Chu Tước thẳng tắp rộng rãi đi về phía Minh Đức Môn, hơn mười kỵ sĩ phía sau đuổi theo, trong lúc nhất thời tiếng chân như sấm, mơ hồ toát lên sát khí.



- A Tứ!



Ninh Kha gọi là kỵ sĩ đến báo tin vẫn chưa đi:



- Ngươi lập tức đi Vi gia, mời bọn họ đến ngoài thành tây để truy bắt, nếu bọn họ không muốn chính diện xung đột, thì thả Lư Tân Mật và một con ngựa là được, nhưng phải cứu Tạ Tiểu Man lại. Nói cho bọn họ, công danh lợi lộc không động được tâm của Dương Phàm đâu, trong lòng người này, người thân chính là TRỜI!



- Vâng!



A Tứ lập tức lên ngựa phóng đi.



Ninh Kha dựa vào đệm, khẽ thở dốc, lát sau thì thầm:



- Địa khu Quan Trung, với thế lực Vi gia lớn nhất của ông ta, muốn có lợi ích, chỉ cần ra sức một chút là được.



Thuyền nương nhìn vẻ mệt mỏi của nàng, lo lắng nói:



- Tiểu thư, chúng ta quay về phủ chờ tin tức.



Ninh Kha lắc đầu yếu ớt nói:



- Chờ, là một cảm giác rất dày vò. Đi theo đại huynh đi, mặc kệ kết quả tốt hay xấu, nhưng phải thấy kết quả, ta mới an tâm!