Say Mộng Giang Sơn
Chương 623 : Hiển tông đổi chủ
Ngày đăng: 20:56 18/04/20
Công Tôn Bất Phàm không muốn giao tiếp với Thế gia, cho nên quan hệ lui tới của bọn họ rất ít, những người này đều biết, Liễu Tuẫn Thiên trấn thủ Trường An nhiều năm là vô cùng rõ ràng, cho nên nói tới các Thế gia Trường An, điều y không quan tâm nhất chính là Công Tôn Thế gia. Còn lần này, các Thế gia hoàn toàn lựa chọn nơi này làm địa điểm hội nghị của họ.
Tuy rằng Công Tôn Bất Phàm rất ghét phải giao tiếp với Thế gia, nhưng nhiều Thế gia liên danh muốn “ mượn phòng khách dùng một chút”, ông cũng không thể cự tuyệt. Không thích thì không thích, nếu vì không thích mà đắc tội với tất cả các Thế gia, vậy thì Công Tôn Bất Phàm chính là còn ngơ ngẩn hơn cả Dương Phàm rồi.
Hội nghị này tuy rất quan trọng với “Thừa Tự đường”, hơn nữa ngay cả bản thân họ cũng không dự liệu được, tất cả quyết định ngày hôm nay, không chỉ có ảnh hưởng rất sâu sắc với họ, với triều đình, với thiên hạ, mà đối với cả tương lai cũng ảnh hưởng sâu sắc, nhưng hội nghị này tuyệt đối chưa nói tới sự trang nghiêm và long trọng.
Toàn bộ phòng khách là sáu lão già tóc bạc, có người khoanh chân ngồi, có người lười biếng tựa vào giường, trước mặt bày ra cái bàn nhỏ, phía trước có mấy thứ đồ uống, và chút đồ ăn. Cửa sổ ở sảnh mở toang, bên ngoài cửa chính là hồ nước, trong hồ nước hoa sen không có, lá sen điêu linh, chỉ còn sót lại một ít đài sen đang đứng thẳng.
Sáu lão già nhàn tản ngồi như việc thường ngày, không có chủ trì hội nghị, cũng không có tôn ti cao thấp, phát ngôn thứ tự.
Gia chủ Thôi thị Bác Lăng trầm giọng nói:
- Vấn đề lớn nhất, hắn không phải người của chúngta.
Gia chủ Vương thị Thái Nguyên nói:
- Vấn đề này, ta và lão Trịnh và cả Mộ Bạch đã thương lượng, nhưng chúng ta không có cách nào tốt hơn. Muốn biến hắn thành người của mình, phải khiến hắn là con rể của Thế gia, nhưng cho dù con gái nhà ai, cũng không có đạo lý gả cho hắn làm thiếp, phải làm chính thê? Nữ hoàng đế đó sẽ không dùng hắn, cho nên, vấn đề này không giải quyết được.
Lý Mộ Bạch vuốt râu không nói, bởi vì Thẩm Mộc là được lão nâng đỡ đã thành người đứng đầu Ẩn Tông của “Thừa Tự Đường”, cho nên thân phận của lão khá là mẫn cảm, không tiện nói gì.
Trịnh lão thái công Huỳnh Dương liếc mắt nhìn Lý Mộ Bạch một chút, ho khan một tiếng nói:
- Vấn đề này, theo ta thấy lại không phải vấn đề. Lão phu cho rằng, không ai sinh ra đã là người của mình, đều là thông qua các mối quan hệ, mới trở thành người của mình. Lư Tân Mật là người của mình, rồi thì sao nào?
Dương Phàm có chung chí hướng với chúng ta: còn chính vì lý! Một khi trở thành chủ nhân của Hiển Tông, hắn lại có lợi ích tương đồng với chúng ta, sớm muộn hắn sẽ thành thành một phần tử không thể tách rời của chúng ta. Không cần dùng một tờ hôn thú để đốc thúc hắn. Hắn muốn gia nhập vào Hiển tông, không có thời gian mười hai mươi năm, không có cách nào xây dựng lực lượng hoàn toàn phụ thuộc vào mình.
Sau mười hai mươi năm nữa, hắn và chúng ta đã sớm trở thành một mạch liên kết, ta không biết có lý do gì, có thể khiến hắn lúc đó làm ra những việc ruồng bỏ Thế gia. Hơn nữa…, nữ hoàng đế có thể sống tới lúc đó không? Nếu có ai không yên tâm, lúc đó con nối dõi của Dương Phàm có thể kết giao với chúng ta là được rồi.
Trong phòng chợt vang lên tiếng như tiếng trẻ con, tiếp theo là tiếng Tiểu Man và A Nô dỗ trẻ con.
Một là cô nương chưa lấy chồng, một là tiểu mẫu tử vừa mới sinh, hai người hoàn toàn không có kinh nghiệm, tay chân luống cuống.
Lý Mộ Bạch bỏ qua việc này, tâm tình vui sướng, nghe tiếng khóc vang lên của trẻ con, không ngờ lại càng vui mừng, vui vẻ nói:
- Đứa bé này nhà ngươi, khi sinh ra đã phải chịu nhiều khổ cực, sau này nên chỉ là hưởng sung sướng, là đứa bé có phúc, mau bế ra đây lão phu nhìn một cái.
Lão gia nói như vậy, Dương Phàm đâu có thể không bế bảo bối của mình ra, liền gọi một tiếng, Tiểu Man liền bế đứa bé đi ra, theo sau là a Nô.
- Tới đây, tới đây, để lão phu nhìn xem.
Lão đầu vừa tiếp xúc với đứa trẻ, tã lót của nó tuột ra, mặt Tiểu Man đỏ rực, ngượng ngùng liếc nhìn Dương Phàm, ngượng ngùng giải thích nói:
- Muội…còn chưa biết..
Tã lót rơi ra, đứa bé trần truồng, Lý Mộ Bạch tám mươi tám tuổi, nhìn thấy đứa bé mập mạp trắng trẻo, cười híp mắt khen không dứt lời nói:
- Tiểu tử ngoan, tiểu tử ngoan, nhìn đứa bé mập mạp này, ha ha, tay cũng mập…
Hai tay lão đầu dặt vào xương sườn đứa bé, giơ tay nó lên, xem xét tường tận nói:
- Nhìn này, nhìn này, đứa bé đầy đặn, tròn tròn, hai mắt sáng trong, tiền đồ cả đời, quý thọ vô phương.
Lão đầu đang xem tướng cho đứa bé này, tiểu tử kia mím môi, dùng sức tay chân, ”con ốc nhỏ” ở dưới háng trắng trẻo liền biến thành một con “ngọc tằm”. Thiên Ái Nô vừa nhìn thấy, ôi” một tiếng, phút chốc lại bịt miệng lại, đôi mắt cong lên thành vành trăng.
Một cột nước trong suốt, gần như đồng thời cong thành vầng trăng lưỡi liềm phun mạnh ra, lão đầu đang cao hứng, vừa nói chữ “a” một cái, miệng mở lớn, vừa khéo bị phun trúng vào.