Say Mộng Giang Sơn

Chương 627 : Đoạt con gái

Ngày đăng: 20:56 18/04/20


Dương Phàm vất vả lắm mới nghe xong bài thuyết giáo của Lý Mộ Bạch, cũng có chút hiểu biết bước đầu về sức mạnh và vai trò của “Thừa tự đường”, sức mạnh có được là vô cùng khổng lồ, thậm chí ngay cả bản thân “Thừa tự đường” cũng không xác định được nếu bọn họ phát động sức mạnh toàn lực của nó thì sẽ phát sinh ra tác dụng to lớn cỡ nào.



Bởi vì sức mạnh này là vô hình, thẩm thấu tới các mặt của quốc kế dân sinh, một khi nắm giữ không tốt, sau khi toàn lực phát động, cuối cùng sẽ phát triển theo hướng nào, cuối cùng sẽ phát triển tới mức độ nào, ngay cả bản thân họ cũng không thể đoán được, thậm chí một khi đã không khống chế được thì sẽ không thể nào khống chế được, cho nên “Thừa tự đường” cũng chưa từng mạo hiểm nếm thử qua cách này.



Sức mạnh khổng lồ này, sau này đã nằm trong tay hắn.



May là Dương Phàm không phải là người ngựa nhớ chuồng, cũng không có cảm giác sung sướng.



Lúc này, có người vội vàng đi tới, cúi đầu rỉ tai vài câu với Lý thái công.



Lý thái công cười nói:

- Được rồi, sớm thấy lòng ngươi đã không yên, lão phu không ngăn ngươi nữa. Mau về phủ đi, thái giám trong kinh truyền chỉ đã tới Công tôn phủ rồi.



Dương Phàm cưỡi ngựa chạy nhanh về Công tôn phủ, hỏi người hầu chỗ của thái giám truyền chỉ, vội vàng tiến vào giữa phòng. Tới ngoài sảnh còn chưa vào, liền nghe thấy một tiếng cười ầm ĩ:

- Ha ha ha, đứa bé này, thông minh lanh lợi, rất hiếm lạ, lão công nhìn cũng thấy rất vui thích.



Dương Phàm nghe xong tiếng cười quen thuộc này, nhất thời ngẩn ra, thầm nghĩ:

- Hóa ra thái giám truyền chỉ là Cao công công? Là người quen cũ.



Lại nghe lời Cao công công nói, Dương Phàm lại ngẩn ra, âm thầm cười rộ lên:

- A Nô cũng quá khoe khoang rồi, cứ coi đứa nhỏ như của lạ, hai ngày này ôm con chạy tới chạy lui khoe khoang. Người ta làCao công công tới truyền chỉ, nàng ôm con ra gọi người ta xem làm gì, để người ta khen đứa nhỏ sao?



Dương Phàm nghĩ, bước nhanh vào đại sảnh, quét ngang một lượt, lại chưa thấy bóng dáng của Tiểu Man và A Nô đâu, cũng chẳng nhìn thấy con trai bảo bối của mình, trong sảnh Công Tôn Bất Phàm và Cao công công đang ngồi, bên cạnh Cao công công có một người bê đĩa trái cây lui xuống, vẫn còn một người hầu nam trẻ tuổii vẫn luôn ở bên cạnh ông ta để hầu hạ.



- Dương đại ca.


Lúc đó y còn không biết Dương Phàm căn bản không chịu sự áp chế của y, đang như phát điên tìm kiếm tung tích của y. Theo y nghĩ, y cho dù kháng mệnh mà đi, các Thế gia tuy phẫn nộ, cũng sẽ không toàn lực đuổi bắt y, với bốn chiếc xe ngựa phân ra bốn phía, đủ để bảo đảm y có thể thong dong rút lui.



Y sở dĩ phải tìm Trịnh Vũ là vì bản thân y còn không muốn đi, y cho rằng chỉ cần đưa Tiểu Man và đứa bé đi, khống chế chặt chẽ trong tay mình, Dương Phàm sẽ phải nghe theo sự sắp xếp của y. Dương Phàm còn chưa đi, y sao có thể đi? Dù sao trong tay y cũng đang nắm giữ vũ khí có thể khống chế Dương Phàm: con trai của hắn!



Nhưng không ngờ, Dương Phàm không giống như những người có người thân bị bắt cóc bình thường khác, hoang mang lo lắng ở nhà đợi y đưa ra điều kiện, mà là dùng bạo lực thủ đoạn tìm tới tận cửa, do đó ép các Thế gia cũng không có cách nào bình tĩnh, vì để tránh bị liên lụy, bại lộ, phải theo hành động của Dương Phàm.



Hơn nữa, Tiểu Man và đứa trẻ thật sự được Dương Phàm cứu ra. Dương Phàm quyết tuyệt phá hủy lòng tin của y, y cũng không cho rằng Dương Phàm đã tiếp nhận Tông chủ Hiển tông, biết rõ “Thừa tự đường” có sức mạnh khổng lồ cỡ nào, có thể vì một người vợ con mà cam tâm buông tha cái quyền lực vương giả đã nằm trong tay.



Điều bối rối nhất là, khi Tiểu Man sinh đã ngất, nàng không biết mình sinh ra hai đứa trẻ, cho dù Lư Tân Mật bây giờ bế đứa trẻ tới nói với Dương Phàm “Đây là con gái của ngươi”, cũng chỉ có thể làm trò cười cho người khác, người ta căn bản sẽ không tin lời của y, y cần gì phải tự rước lấy nhục.



Cố Trúc Đình phụ trách đỡ đẻ là người của y, vốn khó mà làm bằng chứng được, hơn nữa còn bị y diệt khẩu rồi. Hiện giờ cho dù y vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn thử uy hiếp Dương Phàm cũng không thể.



Kỳ thật Cố Trúc Đình chưa chết, nhưng việc này y cũng không biết, Trịnh Vũ tuy bao che cho y, vì sự an toàn, trong lúc dung nạp y chỉ tiếp xúc với y có một lần, nói một chút về sự tiến triển của một số việc quan trọng với y. Về sự sống chết của một thị vệ, trong mắt Trịnh Vũ không khác với một con chó, con mèo, gã không quan tâm, cũng không có tâm trạng để nói cho Lư công tử nghe.



Hiện giờ, là địch của Dương Phàm, chỉ có thể dựa vào thủ đoạn của bản thân y, còn đứa bé này, y chỉ có thể hành sự theo dự định đầu tiên khi giữ đứa trẻ này lại.



Xe chạy nhanh, rẽ vào đường lớn.



Ánh tà dương đưa tiễn bọn họ, vẫn luôn mang ánh hoàng hôn bao vây họ lại.



Lư Tân Mật mỉm cười giao đứa nhỏ cho bà vú, dựa vào cái đệm mềm mại, nhẹ nhàng nhắm mắt:

- Ngươi, đoạt A Nô của ta đi, ta phải đoạt lại con gái của ngươi! Dương Phàm, ngươi yên tâm đi, ta sẽ nuôi con gái của ngươi lớn lên thật tốt, để nó biến thành Thiên Ái Nô thứ hai..