Say Mộng Giang Sơn
Chương 631 : Sự tranh đấu của Vương Tướng
Ngày đăng: 20:56 18/04/20
Từ chỗ Phù Thanh Thanh nhận được tin chính xác của Uyển Nhi, trái tim Dương Phàm kiên định lại, không hề nhìn xung quanh, bước về phía cửa cung.
Dương Phàm vừa ra tới ngọ môn, liền nhìn thấy hoàng môn Thị Lang Lý Tự Tài đang đâm đầu tới.
Đi theo sau Lý Tự Tài là một Thư lại, trong lòng ôm ôm tập công văn, xem ra là mang tới Chính Sự đường, vừa thấy Dương Phàm, Lý Tự Tài liền cười đứng lại, chắp tay nói:
- Dương lang trung, đã lâu không gặp.
Dương Phàm nhận ra y, vị Hoàng môn thị lang là thân tín của tể tướng Lý Chiêu Đức, từ sau khi Lý Chiêu Đức nắm quyền thì y cũng được nở mặt theo ở trong triều. Dương Phàm mỉm cười đứng lại, chắp tay đáp lễ nói:
- Lý thị lang, đã lâu không gặp.
- Ha ha, Dương lang trung lần này đi Nam Cương thật khiến mọi người hả lòng hả dạ, lần này công thành trở về, Thánh nhân có công ắt thưởng, cử Dương Phàm tới Thăng Thiên quanphủ, chính là mục đích chung. đáng mừng,
Lý Tự Tài mới cười vang lên, thanh âm giảm xuống thấp xuống chút:
- Chuyến đi tới Nam Cương của Nhị lang không phụ sự mong đợi của mọi người, Lý Tướng cũng rất thích, giờ Mùi hôm nay, Lý Tướngtướng mở tiệc trong phủ, có mời Lang trung tới dự.
- Ồ! Lý Tướng…. Đối với bỉ chức thật là khách khí rồi.
Trong lòng Dương Phàm hơi động, nhưng trong miệng không do dự, thản nhiên chắp tay đa tạ.
Lý Tự Tài mỉm cười, chắp tay với Dương Phàm, đi về phía trong cung.
Dương Phàm đứng nguyên chỗ, nhìn bóng dáng của y, trong mắt lộ ra sự suy nghĩ sâu xa.
Trước khi đi Nam Cương, Dương Phàm dự liệu được sự tranh đấu lần này với Ngự sử đài, tất cả ắt phải mạnh mẽ buộc tội Ngự sử, vì để tránh bị cản tay từ trong triều, hắn từng thỉnh cầu Lý Chiêu Đức giữ gìn, Lý Chiêu Đức liền đồng ý.
Sau này, Hoàng Cảnh Dung bức Ô Man và Bạch Man tạo phản. Tin tức hai tộc Ô Bạch tạo phản truyền vào trong Kinh, Võ Tắc Thiên thay đổi thái độ, từ cản trở Dương Phàm trở thành ủng hộ Dương Phàm, nên lần này Lý Chiêu Đức cũng không dùng vũ lực.
Nhưng cho dù Lý Chiêu Đức là có vai trò trong việc này không, trước đây ông có lời hứa hẹn kia là đủ rồi, lần này Dương Phàm hồi kinh nhất định phải đi bái vọng. Điểm này, trong lòng Lý Chiêu Đức cũng rất rõ, một khi đã như vậy, ông lại dùng thái độ chiêu hiền đãi sĩ chủ động mời là để làm gì?
Tống Chi Tôn cười khổ bước lên, chắp tay nói:
- Lương Vương điện hạ thực sự có ý muốn mời Nhị lang uống rượu, nhưng Tiết sư đã chuẩn bị tiệc rượu rồi, vậy thì…khụ khụ, có thầy như cha, đương nhiên là…ha ha ha, lão phu hồi bẩm điện hạ, ngày mai thiết yến vậy.
Dương Phàm không dám lao ngựa trước thành, sau khi cáo từ với Tống Chi Tốn, dắt ngựa đi ra khỏi phạm vi cung thành với Hoằng Lục, lúc này mới phi ngựa về “Kim sai túy”.
Hoằng Lục cưỡi ngựa, chợt cười một tiếng, nhếch lên ngón tay với Dương Phàm, khen:
- Nhị lang thật sự có bản lĩnh.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Lục sư huynh, huynh lại nữa rồi, chỉ là chuyện Nam Cường thôi, cũng không cần khen như vậy.
Hoằng Lục dùng sức lắc lư cái đầu trọc, nói:
- Ta nói không phải việc này.
Dương Phàm ngạc nhiên, nói:
- Đó là chuyện gì?
Hoằng Lục nháy mắt với hắn nói:
- Ngươi cùng đừng giấu ta, việc này ai cũng biết rồi.
Dương Phàm lại kỳ quái:
- Chuyện ai cũng biết là gì vậy?
Vẻ mặt Hoằng Lục cợt nhả nói:
- Đương nhiên là việc Thái Bình công chúa có thai! Ha ha, đệ sẽ không nói cho ta biết, đứa bé kia là Võ phò mã đấy chứ?