Say Mộng Giang Sơn

Chương 635 : Mượn thuyền

Ngày đăng: 20:56 18/04/20


Lý Chiêu Đức từ Vạn Tượng Thần cung đi ra, ưỡn thẳng lưng, cảm thấy một cảm giác mệt mỏi rã rời thật sâu. Đối với lão tể tướng Lý Chiêu Đức hơn sáu mươi tuổi gần bảy mươi tuổi này vẫn vô cùng khỏe mạnh chán, nhưng toàn bộ thiên hạ đều đặt trên vai lão, lão cảm thấy mình có chút lực bất tòng tâm.



Ngày hôm nay triều hội thảo luận rất nhiều chuyện, chuyện thứ nhất còn quan trọng hơn, chính là một chiến tích mà Võ Tắc Thiên đắc ý nhất: Thu phục An Tây tứ trấn.



Công lao này của bà chính là một chiến tích huy hoàng nhất của Võ Chu, cho nên Võ Tắc Thiên vui vẻ tuyên dương, sung sướng phong thưởng. Hơn một trăm vị văn võ quan viên tham dự thu phục An Tây Tứ trấn đều nhận được khen ngợi, chủ soái Vương Hiếu Kiệt, từng là Tả Vệ đại tướng quân, dời hạ quan thượng thư, đồng Phượng các loan đài, trở thành Tể tướng đương triều.



Vương Hiếu Kiệt lập hạ đại công như vậy, quang vinh thăng Tể tướng là điều tất nhiên, Lý Chiêu Đức sẽ không ngăn cản, cũng không cần ngăn cản. Tể Tướng Vương Hiếu Kiệt và Tể tướng Lâu Sư Đức cũng như nhau, chỉ là một vinh dự xưng hô chứ không gánh vác chia sẻ quyền lực của lão.



Quyền lực, là một thứ mà con người luôn khát khao, là cẩm y mỹ thực khó có được, con cháu ôm chân cũng không được, mỹ nhân đẹp mấy lại càng không bằng, sống lâu trăm tuổi cũng càng không được, nó là một sự mê hoặc lớn nhất trong cuộc sống, Nữ hoàng đế vì quyền lực mà ngay cả con cháu người nhà, thân sinh cốt nhục cũng đều giết hết, lão chỉ là một kẻ già nua, khổ cực một chút, mệt mỏi một chút, đây được tính là gì chứ?



Hôm nay vào triều, chuyện thứ hai nghị luận có thể nói là dệt hoa trên gấm từ chuyện thứ nhất: Thiên khu đã thành công rồi!



Thiên Khu lập ở Đoan môn Hoàng thành, tiêu tốn một số lượng sắt thép mà cả nước dùng trong hai năm, Thiên Khu cao hơn một trăm linh năm xích, đường kính mười xích, tám mặt, mỗi mặt đều có đường kính năm xích, Thiên Khu được đúc kim loại thiết sơn, chu vi dài một trăm bảy mươi xích. Cao hai trượng, lấy đồng làm bàn long, kỳ lân vòng quanh bên ngoài, đỉnh đúc đằng vân lộ một nửa, đường kính ba trượng, bốn con rồng nâng hỏa châu, cao một trượng. Trên Thiên Khu có khắc công lao sự nghiệp của Võ Tắc Thiên truất Võ lập Chu cùng với công lao của văn võ bá quan và tứ di tù trưởng; mặt trên còn có mấy chữ lớn do đích thân Võ Tắc Thiên viết: Đại Chu Vạn quốc tụng đức Thiên Khu!



Ngày Thiên Khu thành công, cũng là ngày Vương Hiếu Kiệt hoàn triều. Võ Tắc Thiên trắng trợn lấy ngày lành khen ngợi những thần tử có công, chữ khắc về công lao sự nghiệp của Võ Tắc Thiên lại càng có sức thuyết phục, cho nên Võ Tắc Thiên nhân cơ hội khó có được này để tuyên dương công tích, lệnh văn võ bá quan tổ chức nghi thức chúc mừng long trọng.



Hôm nay Lý Chiêu Đức đối với đại sự trong triều một lời mà quyết, cái gọi là bách quan nghị sự, hoàn toàn chỉ là một mình lão thể hiện, tạo nên uy phong của buổi lễ long trọng, xuất ra đủ khí phái, Lý Chiêu Đức vắt hết óc, cuối cùng cũng khiến cho Nữ hoàng đế thỏa mãn, chuyện này đương nhiên cũng làm tiêu hao tinh thần của lão.



Ngoài ra còn có một việc khác, tựa như đối với cục diện vui mừng này không có chút nào thích hợp. Bởi vì chuyện thứ ba là giết người, giết người của Ngự sử đài. Vốn là có đại thần kiến nghị kéo dài thời hạn xử phạt, hôm nay là đại hỷ, thấy máu tựa như không may mắn. Nhưng Võ Tắc Thiên lại phản đối, bà chính là người đạp lên vô số thi thể, từ trong biển máu mà đấu tranh đi lên, sao có thể để ý tới một chuyện giết người này. Giết người trong mắt bà ta, chỉ là càng tăng thêm bầu không khí trang nghiêm mà thôi, đồng thời còn thể hiện trước mặt hơn trăm vị quan đã thu phục An Tây, chính là bà ta thưởng phạt phân minh.



Hoàng đế đã không thèm để ý, Lý Chiêu Đức đương nhiên nghe theo, huống chi lão cũng muốn mau chóng xử lý đám ác quan Ngự Sử đài này, tránh đêm dài lắm mộng. Từ lúc Võ Tắc Thiên đăng cơ tới nay, triều đình bao lần thay đổi bất ngờ khó lường, sớm giết những người này thì càng an toàn hơn.



Vì vậy, sau khi triều nghị kết thúc, cũng chính là lúc công bố hành vi phạm tội của đám ác quan Ngự sử đài, công khai xử quyết. Hoàng Cảnh Dung, Lưu Quang Nghiệp đã chết ở Nam Cương, miễn đi quan chức là xong việc. Còn những người khác như Vạn Quốc Tuấn, Ngô Nhượng, Triệu Cửu Long, Vương Đức Thọ tất cả đều bị xử trảm. Ngự Sử đài đã từng quang vinh nở mặt ngay cả chúng Tể tướng Chính sự đường cũng phải sợ như rắn rết đã một lưới bị bắt hết, văn võ bá quan cả triều đều được nhờ, tựa như ác quan chính trị của Võ Chu một triều theo sự tử vong của những người này mà tuyên cáo kết thúc.




Dương Phàm khách khí cười cười, nói:



- Hạ quan lúc nhận được lời mời của Lý Tướng, hôm qua vừa quay về kinh, lúc gặp bệ hạ xong đã muốn đi thăm hỏi Lý Tướng rồi, không ngờ gia sư đã lâu không gặp Dương Phàm, quá vui mừng nên đã bày tiệc tại Kim sai túy, cho nên hôm nay hạ quan mới đến đây thăm hỏi.



- Ha ha...



Lý Chiêu Đức cười to, mở mắt, nhìn Dương Phàm, nói:



- Lần này Nhị Lang quay về kinh, quang vinh thăng làm Thiên Quan lang trung, quyền tri Thiên Quan Nhị Lang, đáng mừng, đáng mừng.



Dương Phàm nghe vậy, mặt cười khổ:



- Hạ quan trẻ tuổi, lời nói không có sức thuyết phục, tân quan tiền nhiệm càng không có gì đáng nói, một trúc bè nhỏ bé mà phải đảm nhận trọng trách nặng nề, hạ quan lo lắng... khó mà đảm đương!



Lý Chiêu Đức nhướng hàng mi hoa râm lên, lườm hắn một cái:



- Ngay cả đám ác quan Ngự sử đài khiến văn võ cả triều sợ như rắn rết Nhị Lang còn không sợ hãi chút nào, làm một Thiên Quan nhị lang, còn phải sợ sao?



Dương Phàm lắc đầu, cười thấp thỏm, lắc đầu:



- Đám ác quan Ngự sử đài răng sắc móng sắc, thấy được, mò được, không coi là lợi hại. Nhưng vị trí Thiên Quan Lang trung này lại khác, nhất là phong ba Nam Cương tuyển quan, mạch nước ngầm cuộn trào mãnh ịiệt, hiểm ác đáng sợ dị thường, một khi vô ý thì thịt nát xương tan, nếu không có Lý Tương vì hạ quan hộ giá hộ tống, Dương mỗ làm sao mà dám đạp sóng lộng triều chứ?