Say Mộng Giang Sơn
Chương 641 : Dây cung âm
Ngày đăng: 20:56 18/04/20
Thái Bình công chúa thông minh sắc sảo, chính là một dây cung âm vừa nghe thanh âm là hiểu ý của người khác, huống hồ người trước mắt là Dương Phàm, nàng thật sự quá hiểu Dương Phàm, bởi vậy giọng điệu của hắn chỉ hơi chút cổ quái là nàng tinh tế nhận ra ngay .
Nàng dịch chuyển cơ thể ra một chút, đôi mắt sáng chăm chú nhìn Dương Phàm, một lúc lâu sau mới cười như không có gì, nhẹ nhàng nói:
- Lúc này đây, là ai xui xẻo vậy?
Dương Phàm nhíu mày lại:
- Nàng biết ta muốn làm gì sao?
Thái Bình công chúa mỉm cười lắc đầu, nói:
-Người ta cũng không phải là con sâu trong bụng huynh, sao mà hiểu được huynh muốn làm gì? Tuy nhiên... nếu huynh nói như vậy, ta biết ngay huynh đang đào hầm, sau đó sẽ có người tự chủ động nhảy vào hố đó.
Trong đôi mắt mị hoặc của Thái Bình Công chúa gợn lên tia sóng, ăn cười nói:
- Nói không chừng, ngay cả hầm kia cũng không phải huynh đào, huynh chỉ cần phải chỉ vào một chỗ, sau đó nói “dưới kia có báu vật đấy” là có người khác tự chạy tới đào một hố to cho huynh, sau đó còn tự mình nhảy vào...
Thái Bình công chúa dịu dàng thở dài, nói:
- Chỉ sợ ngay cả người chôn hố cũng không phải là huynh.
Vai Dương Phàm khẽ kích động rung lên, sau đó càng ngày càng rung kịch liệt, hắn đang cười, cười không thành tiếng, muốn nói tri kỷ, chỉ có thể là Thái Bình, không ngờ nàng lại tổng kết được ngắn gọn và rõ ràng như thế!
Một chân thon thả của Thái Bình công chúa vẫn gác lên người Dương Phàm. Dương Phàm cười, làm thân thể mềm mại của nàng cũng rung đông theo, rõ ràng Dương Phàm cười kịch liệt, nhưng lại không hề phát ra một âm thanh nào. Cười không phát ra tiếng hồi lâu, hắn mới chậm rãi thu nụ cười lại, thở hào hển nói:
- Nếu nàng đã biết rồi, sao còn tham dự vào?
Thái Bình công chúa khẩn trương lắc đầu, vẻ mặt hết sức biết điều:
- Đương nhiên không cần! Tuy nhiên...
Trong mắt nàng lại hiện ra ý cời:
Thái Bình công chúa lo lắng nói:
- Nhưng huynh...
- Ta không có gì cả.
Dương Phàm cười quỷ dị, nói:
- Trong mắt Nữ hoàng đế, ta chính là chó canh cửa của bà ta. Chó canh cửa này giúp bà ta canh hộ viện, nếu sủa khách, bà ta sẽ đá mấy đá, mắng vài câu là xong việc, nếu chó canh cửa này ăn cây táo, rào cây sung, nhận người ta một ít thịt xương, giúp người khác khuân đồ trong nhà bà ta ra, vậy thì là chết đến nơi rồi.
Thái Bình công chúa trầm mặc một lúc lâu, khe khẽ thở dài, nói:
- Nói như thế, dường như thật sự không có biện pháp nào tốt hơn rồi.
Chỉ có điều, sau trận hỗn loạn này, thì phải thu dọn tàn cục như nào? Chúng ta vốn chỉ là muốn tăng thêm một chút vị trí nhỏ nhoi của minh, không ngờ huynh lại đi lối tắt khác, mượn việc này để làm địch thủ suy yếu. Địch thủ suy yếu, chẳng phải là làm lực lượng bản thân mình lớn mạnh lên sao, nhưng nếu từ bỏ ghế trống chức quan ở Nam Cương, chung quy có chút đáng tiếc!
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Ai nói ta muốn từ bỏ? Đây chính là phương pháp tìm đường sống trong cõi chết.
Ánh mắt của Thái Bình công chúa lại sáng lên:
- Huynh có tính toán rồi? Huynh định làm thế nào?
Dương Phàm hơi đảo tròng mắt, không trực tiếp trả lời nàng, mà hỏi ngược lại:
- Hiện tại lực lượng bí mật nàng nắm trong tay có nhân vật nào quan trọng? Ý ta chính là lực lượng trong quân đội có chút tác dụng trong triều cơ.
Thái Bình công chúa cảnh giác hỏi:
- Huynh hỏi cái này để làm gì?