Say Mộng Giang Sơn
Chương 644 : Việc này ắt có kỳ quặc
Ngày đăng: 20:57 18/04/20
Cái nghề làm quan này, từ cổ tới nay, luôn là nghề nóng hổi nhất, bởi vì sức cạnh tranh kịch liệt, cho nên nhân duyên quá kém, kinh nghiệm rất nhỏ, thanh danh quá tệ, tài cán thiếu nhiều, chắc chắn sẽ khôngnằm trong vùng suy nghĩ.
Nhưng những thứ như tài năng nhân phẩm cũng chắc chắn không phải là tiêu chuẩn lựa chọn quan trọng nhất, thân thế, bối cảnh, chỗ dựa, quan hệ, những thứ này mới là yếu tố quyết định.
Nhưng Dương Phàm mới nhậm chức Thiên quan lang trung phụ trách không phải là cái ghế trống của một quan viên, mà là chỗ trống của rất nhiều quan viên, việc này gây chú ý cho rất nhiều người, trong tình huống này, rất ít người dám động tay chân bên trong, cho dù muốn chiếu cố tới thế lực một phương nào đó, cũng sẽ không kiêng nể gì.
Cách làm có khả năng nhất trong tình huống này chính là sắp xếp vài chức vụ ở một bên mà hắn muốn chiếu cố, nhưng mức độ tuyệt không thể vượt qua giới hạn thế lực khác có thể chịu đựng, các thế lực khác cũng có thể có thu hoạch, tuy ăn không no, lại cũng không phải không thể ăn, như vậy mọi người mới không thể trở mặt, chỉ phân cao thấp âm thầm thôi.
Nhưng Dương Phàm lại không như vậy, theo kinh nghiệm mà đích thân hắn nhìn người, những người xuất thân hàn tộc và xuất thân thế tộc đều chỉ chiếm một phần rất nhỏ, người thuộc phe phái Võ Tam Tư và Lý Chiêu Đức lại chiếm đại đa số.
Những người này vốn cũng xuất thân là hàn tộc hoặc thế gia, lại hoặc là quan lại thế gia, nhưng trên người họ hiện đều có một nhãn hiệu chính trị rõ ràng nhất: Võ Tam Tư hoặc Lý Chiêu Đức.
Sau khi Khương công tử mất đi vị trí tông chủ hiển tông, thế lực vô cùng suy yếu, đã mất đi phương pháp bất cứ lúc nào cũng có thể hiểu được động thái của Dương Phàm, y phí mất bao nhiêu công sức mới có được bản danh sách hồ sơ quan viên mà Dương Phàm chọn đọc, vừa nhìn thấy bảng danh sách này, Khương công tử liền mờ mịt.
Y vốn cho rằng bản danh sách này phần lớn là chọn con cháu quý tộc, hoặc là những quan viên có quan hệ mật thiết với các thế gia, cùng với căn bản chính là quan viên xuất thân thế gia không phải rất nhiều, nhưng những quan viên âm thầm nhận được sự giúp đỡ hoặc có quan hệ với thế gia nhất định là chiếm tuyệt đại đa số.
Bối cảnh của những người này triều đình không phải nhất định nắm chắc, nhưng y lại hiểu nhiều. Nhưng bản danh sách này rõ ràng là có lợi cho hai thế lực Võ Tam Tư và Lý Chiêu Đức, chỉ cần nhìn bản danh sách này có thể biết, Dương Phàm rõ ràng chính là người của Lý Chiêu Đức hoặc là người của Võ Tam Tư rồi.
Các thế tông đưa Dương Phàm lên thượng vị, cho hắn quyền lực lớn như vậy chính là để hắn phục vụ cho Võ Tam Tư hoặc là Lý Chiêu Đức xuất thân từ thế gia lại thoát ly khỏi thế gia tự thành nhất phái hay sao?
Một bản danh sách, Khương công tử lật đi lật lại để xem, mỗi lần nhìn thấy một tên, đều kết hợp với tài liệu có trong tay để phân tích thân thế bối cảnh của người này, bản danh sách này y ước chừng xem hơn một canh giờ rồi vẫn chưa đặt xuống.
Viên Đình Vân vẫn đứng bên cạnh y suốt, cây trúc thon dài bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lay động trong gió, gã lại không có chút cử động. Nhưng sau một canh giờ gã cũng có chút không kiềm chế được. Viên Đình Vân ho nhẹ một tiếng, tận lực thả nhẹ thanh âm:
- Công tử, lẽ nào bên trong có gì kỳ quái?
- Có kỳ quái! Rất kỳ lạ.
Khương công tử trước đây chưa từng dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện. Bây giờ đi xuống thần đàn, so với sự cao cao lúc đầu, hình như khiêm tốn hơn nhiều, rõ ràng lại khó mà che giấu được.
Khương công tử ấn cái danh sách trong tay, trầm ngâm nói:
Lưu tư Lễ tới trước cửa, chỉnh y quan, lại đánh mắt sang người hầu, người hầu vội vàng tiến lên gõ cửa:
- Trương lão thần tiên có ở nhà không, chủ nhân nhà ta xin gặp.
Lưu Tư Lễ vội vàng kéo người hầu kia, trừng mắt nhìn gã, lại quay người vào cánh cửa hơi khép, mang theo nụ cười, thi lễ nói:
- Đệ tử Lưu Tư Lễ, cầu kiến Trương lão thần tiên.
- Ha ha, là Lưu thí chú à, mời vào.
Trong phòng truyền ra một giọng nói thanh nhã, Lưu Tư Lễ vội vàng trả lời một tiếng, mang theo tiểu đồng tiến vào chỗ ở của lão đạo nhân.
Lão đạo đang ngồi khoanh chân trên một tấm bồ đoàn, Lưu Tư Lễ vào phòng liền vội vàng bước hai bước, một tiếng quỳ xuống trước mặt lão đạo, nói:
- Đệ tử ngu muội, có mắt không tròng, không biết lão thần tiên trước mắt, lần trước có nhiều đắc tội, vẫn xin lão thần tiên bao dung.
Lão đạo vừa nhìn thấy y đại lễ thăm viếng, bất giác lộ ra sự kinh ngạc, vội vàng đứng dậy tránh, đỡ y đứng lên, liên tục nói:
- Lưu thí chủ mau đứng dậy, bần đạo chỉ là biết rõ thiên cơ, đảm đương không nổi cái cúi đầu của quý nhân, Lưu thí chủ nhất định không được thi lễ như vậy nữa, sẽ khiến bần đạo tổn thọ mất.
Lưu Tư Lễ vộ vàng nói:
- Làm được, làm được! lão thần tiên đạo hạnh thâm hậu, kỳ nhân của thế gian, sao không nhận được một lễ của đệ tử.
Trương lão đạo nhân lắc đầu liên tục, nói:
- Làm không được! Lưu thí chủ, thí chủ là Văn Xương tinh sao hạ phàm, tương lai phải làm tới chức Thái sư, dưới một người, trên vạn người, bần đạo một kẻ tán tu dã đạo, sao dám nhận lạy này của thí chủ chứ.
- Hả.
Lưu Tư Lễ vừa đứng dậy, vừa nghe câu nói này, hai đầu gối mềm nhũn, “thình thịch” một tiếng, lại quỳ xuống.