Say Mộng Giang Sơn
Chương 651 : Săn bắn
Ngày đăng: 20:57 18/04/20
Dương Phàm quay trở lại Nha Môn Thiên Quan Phủ, cố gắng đè nén chuyện ấu nữ bị cướp đoạt đang khiến cho hắn vướng bận và khổ sở, chuyên tâm chỉnh đốn lại danh sách những quan viên bước đầu được chọn ra.
Hắn có quyền chọn lọc bước đầu, nhưng không có quyền quyết định, nên số người trong danh sách này đã gấp ba lần số quan viên Nam Cương cần thiết. Vì vậy, báo lên Chính Sự Đường, mới có thể để lại một phương án chọn lựa cho các Tể tướng. Nhưng trong tên quan viên cho từng chức vụ, đều là người của Võ Tam Tư và Lí Chiêu Đức chiếm đại đa số.
Sau khi dùng bữa trưa, Dương Phàm cẩn thận khoanh tròn một lượt, danh sách cuối cùng cũng đã hoàn thành, Dương Phàm gọi to:
- Lí Lệnh Sử!
Lí Chinh Hổ đang ra vẻ chăm chỉ vội vàng tiến lên phía trước, Dương Phàm đưa tờ danh sách khoanh khoanh chấm chấm, bôi mực mọi chỗ cho Lí Chinh Hổ, dặn dò:
- Đây là bản danh sách các quan viên mà bổn quan bước đầu lựa chọn, ngươi sao chép lại rõ ràng, sau khi bổn quan kiểm tra không có sai sót gì, hôm nay trước khi bãi nha phải đưa đến Chính Sự Đường.
- Vâng!
Lí Chinh Hổ vội vàng đưa hai tay lên nhận danh sách, Dương Phàm nghiêm nghị nói:
- Bổn quan ra ngoài một lát, ngươi sao chép cẩn thận, nhớ lấy, việc này vô cùng quan trọng, chớ có lan truyền ra ngoài!
Lí Chinh Hổ vẻ mặt sợ hãi nói:
- Ti chức không dám, Lang trung xin cứ yên tâm!
Qua nhiều triều đại, đối với những quan viên tiết lộ những chính lệnh triều đình và nhiều tài liệu mật yếu chưa được công khai, mức phạt nhẹ nhất cũng là giáng chức quan lưu đày. Nhưng việc tiết lộ chính lệnh triều đình và các chính sách, trước nay chưa bao giờ là không có, chỉ là không có ai đem tin tức rải rác một cách công khai, mà chỉ bí mật tiết lộ tin tức cho những người quyền quý mà y có thể nương cậy.
Dương Phàm rời khỏi Thiên Quan Phủ, liền đi về phía Hình Bộ. Lục Bộ đều ở trên cùng một con đường, thuận tiện cho việc lui tới.
Ngồi trên lưng ngựa, Dương Phàm liền hướng tay về phía tùy tùng, hỏi:
- Người của chúng ta đã cùng với ba tên giả thần giả quỷ Thập Phương Đạo Nhân, Tịnh Quang Lão Ni đã phân tán hoàn toàn chưa?
Cùng lúc đó, trên bàn Ngụy Vương Võ Thừa Tự cũng xuất hiện bản danh sách các quan viên được lựa họn. Trong danh sách, người của Võ Thừa Tự chỉ có lác đác vài người, điều này đã vượt xa với giới hạn có thể tha thứ của lão, Võ Thừa Tự cuối cùng cũng không thể kiềm chế được.
Võ Thừa Tự tức sùi bọt mép, đấm một cái lên bàn, hất nghiên mực xuống đất, vỡ tan!
Nếu như đã không thương lượng được, thì chiến đấu đi!
Ngày hôm sau lâm triều, Trưởng Thượng Quả Nghị Đặng Chú đã hiến “Thạc Luận” với thiên tử, mấy nghìn lời rõ ràng, giọng điệu sắc bén, dõng dạc, kể lại Lí Chiêu Đức chuyên quyền kiêu ngạo, đem lão ra so sánh với một con chuột lớn ăn cắp quyền lớn của triều đình để thỏa mãn tư dục. Phượng các xá nhân Phùng Hoằng Mẫn, Trương Gia Phúc lập tức tán thành, buộc tội Lí Chiêu Đức.
Dương Phàm?
Dương Phàm chẳng qua chỉ là một gã chó săn nhỏ nhoi dưới trướng Lí Chiêu Đức, giết hắn cũng không ảnh hưởng đến đại cục. Hơn nữa, danh sách các quan viên Nam Cương vẫn chưa chốt hoàn toàn, lúc này chưa công bố ra ngoài, theo lí mà nói, Võ Thừa Tự bây giờ hoàn toàn chưa thể biết cụ thể và tỉ mỉ, buộc tội như thế nào.
Còn nữa, Võ Thừa Tự y là người như thế nào? Y là cháu ruột của nữ hoàng đế, y là tộc trưởng của gia tộc Võ Thị, đấu với Dương Phàm, không mất đi danh phận, muốn đánh thì đánh con cọp lớn.
Vì thế, mũi nhọn của Võ Thừa Tự trực tiếp chĩa vào Lí Chiêu Đức, hơn nữa còn khéo léo lợi dụng Lí Chiêu Đức trước nay ương ngạnh bất mãn với các văn võ bá quan trong triều, chỉ vạch tội lão chuyên quyền tự tác, tác oai tác quái, còn về việc tuyển chọn quan Nam Cương, Võ Thừa Tự không nhắc đến một chữ.
Lời kết tội của ba người, giống như là một trận vũ bão, sấm chớp lôi đình giữa bầu không.
Lí Chiêu Đức căn bản không hề nghĩ đến, với thân phận lẫy lừng của lão, vẫn còn có người dám buộc tội lão. Văn võ bá quan toàn triều cũng không ngờ rằng, lại có người dám công khai đối đầu với Lí Chiêu Đức một cách không kiêng nể như vậy. Mặc dù chủ nhân của những người buộc tội này cũng là một người ngạo mạn ngang ngược không khác gì lão.
Chế độ buộc tội của triều đình có hai loại “ Lộ chương diện hạch” và “Phong chương tấu hạch”, người bị buộc tội bất kể là quan viên to đến thế nào, bất kể có tội thật hay không, đều phải lập tức trừ quan mũ, cúi người đứng dưới bậc ngự thềm chịu tội.
Lí Chiêu Đức kiềm chế nỗi tức giận, bỏ mũ mão xuống, cúi người đứng dưới bậc đan đệ, mái tóc lấm tấm bạc dài xõa xuống. Từ lúc lão quyền cao đến nay, chưa bao giờ lại chịu nhục như vậy!